Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa xưa tít mù khơi, từ cái thời mà con gà còn chạy bằng 4 chân, ở một vương quốc nọ có một bà hoàng hậu đang ngồi bên cửa sổ khâu quần bò. Bỗng nhiên chiếc kim khâu đâm vào tay bà, giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống thành cửa sổ. Hoàng hậu giật mình nhìn xuống rồi nhăn mặt lẩm bẩm :
- Mẹ. Sáng sớm ngày ra đã chảy máu là đen lắm đây.
RẦM !!!!!
Vừa dứt câu thì cánh cửa phòng mở tung ra cùng với tiếng huỳnh huỵch, hoàng hậu giật nảy người quay phắt lại thì thấy nhà vua đang bò lồm cồm trước mặt, ông ta đứng vội lên lấy tay phủi phủi quần áo rồi rạng rỡ cười hớn hở :
- Hoàng hậu ! Ngự y nói nàng đã có thai rồi !! Ta sắp đc làm cha rồi !!
Vừa nghe thấy vậy bà ta hất văng cái quần đang may dở trên bàn rồi chửi thề :
- Đấy ! Đã bảo rồi mà. #@%*~~
Và rồi không lâu sau thì Bạch Tuyết ra đời. Tiếp đó là bà hoàng hậu qua đời.
Bạch Tuyết có nước da trắng bệch như tuyết, bộ tóc đen tuyền và đôi môi đỏ như máu. Tên khai sinh là Bạch Tuyết nhưng mọi người thường rỉ tai thì thầm với nhau gọi nàng là Bạch Tạng. Nàng bị cấm cung trong phòng không được ra ngoài vào ban đêm vì ai ai trong lâu đài nhìn thấy nàng cũng đều khóc thét khiếp sợ. Hãy tưởng tượng người phụ nữ có mái tóc đen, da trắng như tuyết và cái mồm đỏ như máu lấp ló trong đêm nó là như thế nào.
Hoàng hậu đã không còn, nhà vua rất đau buồn nên không lâu sau ông ta cưới vợ mới, đó là một người đàn bà cao ráo trắng trẻo và thật xinh đẹp. Mỗi lần nhà vua và hoàng hậu đánh xe đi dạo qua, dân chúng lại bàn tán với nhau :
- Ái dà, đúng là nhà giàu lắm tiền có khác. Vợ đẹp thật. Xe cũng đẹp nữa. Quần áo cũng đẹp luôn. Cái gì cũng đẹp.
- Có tuổi như đức vua, mà vợ đẹp thế này ngày nào cũng cơm no bò cưỡi là dễ chết trẻ lắm đây.
Quả nhiên đúng thế thật. Vừa cưới nhau chưa đầy 49 ngày thì nhà vua băng hà.
Hoàng hậu đã tuyên bố rằng muốn làm người mẹ đơn thân nuôi con và không muốn lấy thêm chồng nữa, thế là đất nước do 1 tay bà ta trị vì. Nói là đất nước cho sang vậy thôi, thực ra nó là 1 cái thị xã trong thung lũng nhỏ đc bao quanh bởi toàn rừng núi. Xét cho cùng thì cả vùng rừng núi đó cũng là thuộc quyền cai quản của hoàng gia, nhưng trong rừng thì làm chó có gì mà cai quản, toàn chim bò lợn gà tê giác hà mã và một vài loài vật dị hợm không rõ tên...v.v... khỉ ho cò gáy, nên công việc của bà ta cũng không có gì nặng nhọc, nhưng nghe thì có vẻ trọng trách đè lên vai lớn lắm. Bà ta luôn ganh ghét Bạch Tuyết vì ngoài ăn với chơi thì nàng chả làm cái đéo gì cả. Cộng thêm 1 phần cứ hễ có ai gặp bà ta và Bạch Tuyết đi với nhau là lại nịnh bợ " Tuyết càng lớn càng xinh hơn mẹ. Lại còn phổng phao có nét nữa. Xinh thế này mai sau lấy chồng Tây cho sướng cái cuộc đời". Thế là bà ta chưa qua sông nhưng đã quyết định đấm B vào sóng, bắt Tuyết phải sống 1 cuộc sống như 1 con ôsin trong lâu đài. Những kẻ hầu cận cũng ghét Tuyết bỏ con mẹ, thấy vậy thì nhìn Tuyết bằng nửa con mắt và khinh ra mặt :
- Đấy. Lúc trước công túa diêm dúa ăn mặc long lanh thế, giờ có khác gì con nhà quê không. Trông kìa, nhìn nó kìa.. trông có gớm không !! Khiếpppp
Bạch Tuyết uất ức lắm nhưng không làm đc gì cả. Dần dần do kìm nén cảm xúc ức chế ấy quá lâu, thành ra bị ngơ, tâm lý nàng không ổn định.
Một ngày nọ Bạch Tuyết đang múc nước cọ giếng, vừa múc vừa té nước lên không trung thích thú rồi hát. Lũ bồ câu lắm chuyện xúm xụm vào hóng hớt. Bọn người hầu thấy vậy bĩu môi :
- Gớm trông nó kìa. Bố con dở hơi suốt ngày ngồi nói chuyện với chim. Bố con dẩm l&@n.
Nàng vẫn hồn nhiên ca hát rồi lúi húi múc nước, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu dưới giếng nàng bỗng xuýt xoa về vẻ đẹp của mình. Đang ngẩn ngơ soi gương đắm đuối thì bỗng có 2 cánh tay chồm đến từ sau lưng đập mạnh vào vai nàng :
- OÀ !!!!
- ỐI GIỜI ƠI !! - nàng rú lên 1 tiếng kinh hoàng rồi nhảy dựng ngược lên khi vừa quay lại nhìn thấy 1 người đàn ông đứng sau lưng mình. Bạch Tuyết kinh hãi ,trợn mắt quát tháo:
- Cái địt mẹ sao chơi khôn thế ? nhỡ tao lộn mẹ cổ xuống giếng thì sao !! Đm hết hồn ! Mày là thằng nào ? Ăn cắp ăn trộm gì ở đây ??
- Nàng hãy bình tĩnh, ta chính là Ho...
- Mày đang múc nước tự nhiên có thằng l*n nào nhảy ra vồ vào người mày mày có bình tĩnh đc ko ??? Mày là ai ? Nói đi mày là thằng nào ?
- Ta chính là Hoàng Tử đây !
- Hoàng Tử nào ? tao chả quen thằng nào tên là Hoàng Tử cả ! Mà đến đây có công chuyện gì ?
- Ta đang đi ngang qua đây thì bỗng nhiên phang phải ổ gà, lại thấy nàng đang múc nước. May quá !! Nàng có thể cho ta xin 1 ít nước cọ đôi ủng đc không ? Ổ gà có cái gì nhơm nhớp bẩn quá.
Bạch Tuyết thấy vậy liền cau có tỏ vẻ khó chịu. Nàng thả tõm cái xô xuống rồi hậm hực kéo nước lên :
- Mẹ cái loại hoàng tử chó lợn gì đi xin nước cọ dép.
Nàng đặt cạch 1 phát xô nước xuống đất rồi hất hàm :
- Có tắm luôn không để múc luôn thể ?
- Thôi.. Nàng có ít bột giặt nào thì cho ta xin 1 ít..
- Gớm lắm nữa ăn xin đòi xôi gấc. Hết rồi. Không có. Thôi cọ nhanh lên hộ cái đi !
Ở trên ban công bà hoàng hậu nhìn thấy Bạch Tuyết và 1 người đàn ông lạ mặt liền tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Bà ta trợn mắt dậm chân chỉ tay xuống rồi hét to :
- Tuyết !! Đi vào ! Tuyết !! Vào nhà ngay ! Đi vào !!
Bạch Tuyết nghe thấy vậy liền xoay người 180• lóc cóc xách xô chạy vào nhà, mặc kệ hoàng tử với đôi ủng vẫn còn lõng bõng nước bẩn ở đấy. Bà hoàng hậu vẫn đứng đó và theo dõi với ánh mắt hình viên đạn.
Tối hôm ấy những tên hầu cận hóng hớt đến thưa chuyện với Hoàng Hậu :
- Thưa Hoàng Hậu, thần có chuyện muốn nói với người
- Nói đi
- Dạ.. Bạch Tuyết...
- Làm sao ? Nó lại ra giếng hát à ?
- Dạ không.. Gạo trong kho ngày 1 vơi đi ạ..
- Thế thì liên quan gì đến nó ? Dạo này nó lại thích bốc gạo sống ăn vã à ? - bà ta nhíu mày quay ra.
- Cũng không ạ. Nhưng thần thấy có vẻ Bạch Tuyết không đc bình thường ổn định cho lắm. Người thấy đấy. Thức ăn đáng quý mà ngày nào cô ta cũng mang hết cả gạo, lúa mì và hạt ngô ném hết ra sân..
- Để làm gì thế ? nó bị bệnh con điên à ?? - Hoàng hậu mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận
- Dạ.. Để dụ chim bồ câu ạ.. Người thấy đấy. Bạch Tuyết cả ngày chỉ ra múc nước giếng rồi tung thức ăn vô tội vạ, ném như chưa bao giờ đc ném ra sân dụ bồ câu đến rồi ngồi nói chuyện với chim. Có bát cơm của con chó Pluto tội nghiệp chưa kịp ăn cô ta cũng mang ra sân tung ra sân bằng sạch. Thật hết chỗ nói.. Mà trong khi đó dân chúng còn đang đói nghèo, thần nghĩ ....
- Rồi tạm thời biết thế. Cho ngươi lui. - tên hầu chưa nói hết hoàng hậu đã cắt lời rồi xua tay.
Tên người hầu lóc cóc đi ra ngoài. Bà ta thấy vậy liền chui xuống gầm giường và lôi ra 1 chiếc gương chiếu hậu. Chiếc gương cũ kĩ đc khảm nạm rất đẹp, vuông đét. Nghe đồn rằng thứ đẹp đẽ ấy rơi ra từ chiếc xe kéo của 1 vị thần Hy Lạp nào đó khi ông ta đi ngang qua vương quốc này, và bà ta đã phát hiện ra trong chiếc gương ấy có 1 con hà mã biết nói. Kì lạ thay con hà mã ấy biết mọi thứ trên đời và rất thích buôn chuyện, nên hoàng hậu đã quyết định giữ làm của riêng.
Bà ta cầm chiếc gương lên lau vào váy cho thật sạch, lắc lắc rồi gõ cộp cộp 3 phát xuống đất, mồm đọc câu thần chú :
- Hà mã thần kì mau thức dậy !
Quả nhiên con hà mã hiện lên trong chiếc gương, bà ta lại hỏi tiếp :
- Đất nước này ai là người xinh đẹp nhất ?
- Thưa hoàng hậu, thần nghe nói ai cũng công nhận Bạch Tuyết là người xinh đẹp nhất !
Vừa nghe thấy vậy, bà ta trợn mắt nghiến răng rít lên :
- NGƯỜI ĐÂU !!
Tên người hầu ban nãy vội vàng cắp đít chạy vào dạ vâng, bà ta chỉ tay quát to :
- Đi tìm ngay 1 thằng đâm thuê chém mướn về đây !
Tên hầu ấp úng lo sợ :
- Dạ.. thưa.. nhưng giờ tìm chém giết thuê khó lắm. Giờ đa số chúng nó bỏ nghề về làm kinh tế hết rồi ạ. Mà giờ làm luật chặt, lại không có đặc xá nên..
- Ta không nghe trình bày ! Đi tìm ngay về đây cho ta ! MÀ KHÔNG TÌM ĐC THÌ TRỐN LUÔN ĐI !!
-------
3 ngày sau tên người hầu về cùng với 1 người đàn ông cao to lực lưỡng, hắn ta đeo trên vai 1 khẩu hoa cải và 2 con phóng lợn dắt 2 bên đít quần trông thật máu mặt. Hoàng hậu thấy vậy thì chim ưng lắm liền đặt vấn đề ngay :
- Bây giờ thế này nhé. Ngươi xử cho ta 1 người, mang quả tim của nó về đây, bao tiền ta cũng trả. Không phải ngợi bất kì 1 thằng nào cả, ở đây ta to nhất, ta là luật ! Hãy cho ta 1 cái giá !
- Thần chỉ cần hoàng hậu cho thần 1 mảnh đất nho nhỏ dưới ngã tư chân đồi.
- Xong luôn ! Cho hẳn 2 mảnh luôn thoải mái chưa !
- Đội ơn hoàng hậu ! Vậy người muốn thần giết ai ?
- Ta muốn ngươi giết Bạch Tuyết !
- Xong luôn !
- Tốt. Mai ta sẽ dụ nó ra ngoài, chỉ cần ngươi thấy mặt nó cái là phang luôn !
Vậy là xong, bản án của Bạch Tuyết đã đc tuyên. Tội nghiệp Bạch Tuyết khốn khổ..
Sáng sớm hôm sau khi Bạch Tuyết đang ngủ ngon như chết thì mụ người hầu bỗng chạy xồng xộc đến đạp tung cánh cửa cái RẦM !! , rồi bà ta cầm cán chổi vụt vào thành giường kêu đen đét và la lên thất thanh :
- ỐI GIỜI ƠI TUYẾT ƠI ỐI GIỜI ƠIII
Bạch Tuyết như 1 chiếc lò xo tung chăn bật dậy thẳng cmn tưng bắn xuống đất, cảm tưởng như vừa có ai cầm chiếc dấu có 2 chữ kinh hãi đóng lên mặt nàng vậy. Bạch Tuyết hốt hoảng :
- CÁI GÌ ? THẰNG NÀO ? CÁI GÌ THẾ ? GÌ THẾ ??
Bà ta nắm chặt lấy tay Bạch Tuyết rồi trợn mắt :
- Ta.. Ta vừa xuống bếp định nấu súp ngô làm bữa sáng cho hoàng hậu, nhưng ta chợt phát hiện ra là hết mẹ nó ngô rồi trời ơi !
- GIỜI Ạ !!! - Bạch Tuyết cáu gắt hét vào mặt bà ta- Tưởng cái chó gì ! Hết thì mua chứ làm sao mà phải lăn tăn, làm như cháy nhà..hết cả hồn lắm nữa ! Thôi bà đi làm gì cho cuộc đời nó tươi đẹp đi..Đang ngủ ngon.. giời ạ...
Nàng toan trèo lên giường thì bà ta thò tay tóm lấy cạp quần nàng kéo lại :
- Cái con giời đánh thánh vật này !! Ôi lậy chúa tôi !! - Vừa nói bà ta vừa ra lệnh :
- Không ngủ nghê gì nữa, cầm giỏ đi mua ngô ngay !
- Bà bị điên à ? Tôi có ăn đâu mà tôi mua ? Bà đi mà mua !
- Tao cũng có đc ăn đéo đâu ! Đây là lệnh của Hoàng Hậu. Đi mua ngô ngay !
- Ai ăn tự người đấy đi mà mua !!- nàng phùng mang trợn má với bà ta rồi tiếp tục leo lên giường.
- Ô hay cái con này ! Đi ngay. Mày nghĩ là mày ngủ đc yên lành khi tao đứng đây à ??
Và thế là nàng vùng vằng đứng dậy lẩm bẩm cau có :
- Lại còn thế lắm nữa !!! Tiền đâu ? Đưa đây. Mua gì ? Mà giờ này ai đã mở hàng mà mua ??
- Đây. Mua ngô. Cứ bảo lệnh của hoàng hậu thì bố chúng nó chết rồi cũng phải đội mả dậy mà mở hàng hết ! Mua khoảng nửa cân.
- Bà bị điên à ngô người ta bán theo chuẩn hẳn 1cân trở lên chứ làm gì có con điên nào nó bán nửa cân cho bà ? Sáng sớm mua nửa cân ngô để nó đốt vía tôi à ?
- Thế thì mua con mẹ nó hẳn 5 cân luôn được chưa ??
- Rồi. Thế còn hợp lý. 5 cân 8đồng vàng..
- Đây 8 đồng vàng. Cầm lấy đi mua đi.
Bạch Tuyết đứng ngây người ra nhìn bà ta làm ra vẻ khó hiểu, bà ta hằn học :
- Cái gì nữa ??
- Mua hết 8 đồng mà bà đưa đúng 8 đồng thì mua làm sao ??
- Đây !! ĐƯỢC CHƯA !! - vừa nói bà ta vừa dí vào tay Bạch Tuyết thêm 2 đồng nữa gọi là tiền công.
- Thế còn được chứ...
Bạch Tuyết chải vuốt gọn gàng rồi xách giỏ đi ra ngoài. Trước khi đi nàng ngoái cổ lại :
- Nhớ để hộ nồi nước sôi để tý về tắm nhé !
- Xong luôn !
Mụ ta thấy Bạch Tuyết đi như bay ra ngoài cổng lâu đài liền hớt hải chạy ngay đến phòng hoàng hậu thưa chuyện. Hoàng hậu và người đàn ông kia đã có mặt sẵn ở đó. Bà ta gật gù, ngón tay đưa lên như đánh nhịp, dặn dò kĩ lưỡng :
- Nhớ phải mang quả tim nó về đây đấy nhé. Nhớ không đc nhét vào túi ni lông, phải đựng vào hộp hẳn hoi hiểu không ?
Hắn gật đầu :
- Ôkê con mẹ nó luôn !
- Nhà ngươi vừa nói cái gì ??
- Thần nói là sẽ cho Bạch Tuyết đi theo con mẹ của nó luôn..
- Thôi triển đi đừng cò quay làm mất thì giờ quý giá của ta nữa. Đồ đạc có cần gì nữa không để ta cấp ?
- Thưa hoàng hậu từ xưa đến nay thần không cần gì ngoài 2 món đồ này, vậy mà đã bao nhiêu mạng gục dưới tay thần rồi đấy !
- Ta có hỏi cái đấy đâu mà nhà ngươi trình bày. Ừ thế thì tốt.
Tên giết thuê đội mũ choàng khăn leo lên ngựa đi theo Bạch Tuyết, trời cũng đã dần sáng.
-----
Bạch Tuyết vừa đi vừa hát, nhí nhảnh nhảy như chuột túi trên đường. Nàng tạt té hết chỗ này đến chỗ khác. Thấy bông hoa đẹp, nàng hít hà ngửi hoa, thấy chú chim non, nàng đứng lại hát cùng chim, thấy hòn đá to, nàng ngồi ngân nga cạnh hòn đá, thấy thân cây khô, nàng cọ cọ người vào thân cây. Và nàng cảm nhận hôm nay trời thật đẹp. Bỗng nhiên nàng thấy 1 chú sóc nhỏ đang nằm giãy đành đạch dưới đất, nàng ngồi xụp xuống hốt hoảng nâng em lên xuýt xoa :
- Ối trời ơi ! Khổ thân em , em làm sao thế này, ôi em bị thương rồi.. đứa nào ác độc mà lấy dây chun buộc hết chân em lại thế này?? lậy chúa tôi !
Đang lúi húi bỗng nhiên có 1 cái bóng đen lù lù đằng sau lưng nàng nhô lên, Bạch Tuyết giật thót mình quay ngoắt đầu lại thì bỗng thấy một gương mặt bặm trợn đang gào lên :
- ĐỊT MEEEEE MÀY CHẾT VỚI TAOO !
Nàng rú lên kinh hoàng rồi ném luôn con sóc đang cầm trên tay vào mặt hắn. Đôi chân mảnh khảnh của nàng bỗng dưng dài và nhanh đến lạ kì. Nàng vừa chạy vừa gào lên :
- Á Á Á Á CỨU TÔI VỚIIII CỨU TÔI VỚIIII
Tên sát nhân đuổi sát đít nàng với gương mặt của 1thằng béo đang ngồi trước 1 cái bánh kem to khủng khiếp. Bạch Tuyết kinh hãi chạy nhưng vẫn không quên quay lại nhìn, hắn vẫn ngay ở đằng sau.
- Á Á ĐỊT MEEEEE QUÂN SÁT NHÂNNN !! CỨU TÔI VỚII CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI CÓ AI KHÔNG CỨ... HỰ !!
Bỗng nhiên ở đéo đâu chui ra 1 con lợn rừng phi ngang qua đường húc 1 phát giữa người Bạch Tuyết khiến nàng ngã quay ra đất. Cả người và lợn lăn lông lốc, nhưng con lợn chỉ kêu eng éc mấy tiếng rồi nhanh chóng định hình lại đc và mất hút. Bạch Tuyết nằm đó lè lưỡi ra thở khè khè, nước mắt nước mũi trộn vào nhau. Tên giết thuê khoái chí cười nham hiểm rồi 1 tay rút con phóng lợn ra, 1 tay lên cò khẩu hoa cải :
- Mày thích chết nguyên hình hay biến hình ?
Bạch Tuyết sợ vãi đái ra quần và nàng chỉ biết khóc. Tên sát nhân giơ con phóng lợn lên, Bạch Tuyết thấy vậy khóc ré lên. Bỗng nhiên hắn dừng hình trong giây phút rồi gầm lên tự chửi nhau với mình :
- Mày làm được !! KHÔNG ! MÀY ĐÉO LÀM ĐƯỢC ! MÀY LÀM ĐƯỢC ! KHÔNG ! ĐƯỢC ! ĐÉO !! KHÔNG !! KHÔNG !! KHÔNG ! TRỜI ƠI TÔI KHÔNGLÀM ĐƯỢC !!
Hắn buông con dao xuống rồi quỳ gục xuống chân Bạch Tuyết đau khổ :
- Ta không thể..Xin nàng tha thứ ! Ta bị hoàng hậu ép buộc. Bà ta muốn giết nàng, ta không giết nàng thì chắc bà ta cho người giết ta mất !! Trời ơi ! Nàng hãy trốn đi ! Trốn đi thật xa nơi này !
Bạch Tuyết ôm mặt khóc tu tu :
- Huhu ông nói cứ như phim. Trong người có mỗi mấy đồng mua ngô thì chạy rơi mẹ nó hết rồi huhu không có tiền thì đi đâuuu
- Hãy trốn vào trong rừng ! Nàng hãy trốn thật sâu vào trong rừng
- Trốn trong rừng để làm con điên à huhuuu
Tên sát nhân nổi khùng , 2 mắt long lên sòng sọc, hắn lên cò súng rồi rít lên qua kẽ răng :
- THẾ MÀY CÓ ĐI KHÔNG HAY ĐỂ TAO ĐỔI Ý TAO PHANG CHẾT MẸ MÀY BÂY GIỜ ?!
- Á Á Á Á..
Tên sát nhân chưa dứt câu thì đã không thấy bóng dáng Bạch Tuyết đâu nữa, nàng đã lao đi mất ảnh như trong phim, chỉ còn nghe tiếng vang vọng của nàng hét lên.
Tên sát nhân bối rối, hắn suy nghĩ 1 lúc lâu. Rồi hắn quyết định mua 1 cái hộp bằng gỗ xong nhét 1 bộ dồi lợn vào và mang về dâng lên hoàng hậu. Hắn văn vở rằng Bạch Tuyết do hoảng quá nên đã sợ vỡ tim, + thêm do sức sát thương khủng khiếp của hoa cải nên chỉ còn lại bộ dồi là nguyên vẹn. Hoàng Hậu tin luôn , bà ta cảm thấy rất thoả mãn và như muốn ăn tươi nuốt sống cái thứ ấy.
-----
"Hộc hộc hộc"
Bạch Tuyết cắm đầu chạy, nàng chạy bán sống bán chết, chạy như ma đuổi, cảm tưởng như nàng chạy cả bằng 4 chân vậy. Khu rừng đen như mực, tiếng chim kêu vượn hú càng làm cho nàng thấy khiếp hãi. Nơi này thật khủng khiếp, những cành cây khô cong hết sức sống như những chiếc chân gà co quắp gớm ghiếc, dòng suối đen ngòm như xì dầu, và có những thứ hết sức dị hợm, Bạch Tuyết đã nhìn thấy cả 1 ổ trứng thằn lằn nở ra chuột ! Nàng hét lên 1 tiếng và ngã xuống, lăn ra ngủ trên 1 thảm cỏ.
Đến chiều nàng chợt tỉnh giấc, khi mở mắt ra nàng thấy toàn chim chóc hươu nai ngồi xung quanh. Bạch Tuyết lại bắt đầu nói chuyện với chúng như 1 con ất ơ và nàng đc 2 con đại bàng to kéo đến 1 ngôi nhà sâu trong rừng. Ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh. Vừa thấy vậy nàng bỗng thốt lên :
- Trời ơi ! Ai lại ở căn nhà quái thai thế này ? Lại còn rõ sâu trong rừng nữa. Kiểu này 1 là nhà thổ dân 2 là nhà phù thuỷ chắc luôn !
Nhưng nàng nghĩ có lẽ đây là nơi tốt nhất để tị nạnnhờ vào thời điểm này, nên nàng quyết định đi đến và lọ mọ sờ sờ trên tường :
- Lại còn không có cả chuông. Chả biết nhà có chó không nữa ! ".
" CỐC CỐC CỐC .. Nhà có ai không ??"
Vẫn không thấy ai lên tiếng, nàng lấy chân đá vào cửa rầm rầm :
- CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG ?!!!!!
Ngôi nhà vẫn im lặng, nàng ta bực mình liền chạy ra gốc cây nhặt ngay 1 hòn đá thật to.
- Đmm này " CHOANG !!!! "
Bạch Tuyết ném thẳng hòn đá vào cửa sổ và chửi thề.Vẫn chả có cái chó gì trả lời lại nàng. Nàng quyết định phá cửa xông vào." UỲNH ", cánh cửa bung ra, Bạch Tuyết xông vào. Nàng nhìn ngó xung quanh rồi thốt lên :
- Trời ơi ! Tại sao đồ đạc trong nhà đều nhỏ tin hin vậy ?
Bạch Tuyết thấy ngôi nhà rất bừa bộn vào lôi thôi, nàng ta thầm nghĩ "chắc nhà này của mấy thằng ôn con trốn nhà đi dạt đây mà". Bạch Tuyết quyết định dọn dẹp lại nhà cửa để đợi chủ nhà về rồi sẽ xin tạm trú tạm vắng tại đây. Bao nhiêu chim chóc hươu nai sóc chuột bu vào giúp nàng dọn nhà. Những chú thỏ đáng yêu nhảy vào xô nước rồi lăn lê khắp nhà,những chú chim non tha rơm cỏ lên giường. Có chú nai nhỏ liếm bát đĩa thật sạch sẽ. Bạch Tuyết vội la lên :
- Ối ! Không đc liếm. Ung thư chết bây giờ !
Cặm cụi cả buổi thì Bạch Tuyết kiệt sức. Nàng leo lên gác xép rồi nằm lăn ra giường ngủ. Có 7 chiếc giường nhỏ xếp cạnh nhau,Bạch Tuyết nằm 1 phát hết mẹ nó tận 6 chiếc. Nàng lại ngủ thiếp đi.
----
Ngồi nhà nhỏ xinh ấy là của 7 chú lùn. Tối đến các chú đi công tác ở mỏ than về, thấy nhà sáng đèn và ống khói bốc lên, chú lùn đầu đàn bỗng quay lại vả bốp 1 phát vào mặt chú đằng sau :
- ĐM ĐỒ LÙN NGU ! TAO BẢO TRƯỚC KHI ĐI PHẢI TẮT HẾT ĐIỆN ĐÓM DẬP HẾT CỦI LỬA CƠ MÀ !
Chú đứng sau vẫn chưa định thần được chuyện gì, liền ú ớ :
- Ơ.. Tắt hết rồi mà
Chú đầu đàn liền bóp cổ chú đứng sau rồi chỉ tay về ngôi nhà :
- Nhìn đi ! Nhìn cho kỹ đi !! Mày có thích văn tao không ? Tắt rồi mà thế à ?? Mày có tin tao sẽ chọc lòi đôi pha của mày không hả thằng lùn ??
Chú kia thấy thật khó hiểu, và đành im lặng. Có tiếng xôn xao ở đằng sau :
- Thôi có gì từ từ giải quyết ông ê
- Ừ có gì anh em bảo nhau sau. Vào nhà nhanh thôi tôi đói hoa hết cả mắt rồi !
- Tôi thấy buồn đái vl rồi chắc vào nhà tôi đái ngập con mẹ nó cái nhà xí mất !!
Các chú nhốn nháo mở cửa đi vào. Vừa vào đến nhà ai nấy đều hết sức lạ lùng. Đồ đạc trong nhà đc sắp xếp dọn dẹp sạch sẽ, nồi thức ăn thơm phức, sàn nhà thơm tho bóng lộn soi đc cả gương.
Một chú vội ngạc nhiên chỉ tay về phía cái bàn :
- Ối trời ơi ! Ai đã dùng chiếc dĩa của tôi ?
Một chú nữa lại hoảng hốt:
- Ối ai đã uống 1 ít rượu của tôi thế này ??
Có tiếng gắt gỏng kêu lên :
- Đéo mẹ thế mà cũng loạn lên. Nhìn này ! Đứa nào ăn gần hết con mẹ cả cái bánh của tao rồi !!
Chú lùn đầu đàn lại quát to :
- Im mẹ hết đi mấy thằng lùn ! Có đứa nào đang ngủ trên giường đây này !
Tất cả bỗng im bặt không ai nói lời nào, mọi ánh mắt đều nhìn về phía chú lùn đầu đàn. Chú ta đang lấp ló trên cầu thang. Mọi người xúm xụm vào nhau đi lên, chợt 1 chú giơ tay ra hiệu : “ Từ từ đã !! “.Chú ta chạy xuống bếp mở rương ra lấy 1 con dao Thái Lan dài vãi chưởng chạy lên : “ Các ông hãy bình tĩnh. Nhỡ đâu đấy là trộm cắp nghiện ngập gì thì sao..Để tôi quả này, nếu có biến là phệt cho nó xanh cỏ luôn. Con hàng này tôi giấu kĩ lắm hôm nay mới có dịp sử dụng, chỉ cần ăn 1 phát vào người thôi , không chết vì mất máu thì cũng chết vì uốn ván “. Mọi người xúm xít vào nhau lò dò đi lên cầu thang từng bước một.
- ỐI VL !!
Một người buột miệng khẽ thốt lên, chú lùn đầu đàn quay lại dứ dứ nắm đấm ra hiệu im mồm. Chú kia bỗng thỏ thẻ :
- Là con gái các ông ạ !!
- Gái à ! Ở trong rừng mà cũng có dịch vụ sao ??
- Không phải đâu ông ơi nhìn có vẻ ngoan hiền lắm.
- Ôi lậy chúa tôi con này bị ngã vào hố vôi hay sao mà người nó trắng bệch ra thế này ??
Cả lũ xôn xao xì xầm, mon men kiễng chân đi từng bước 1 như lũ trộm cắp. Bỗng dưng 1 chú lùn há mồm to hết cỡ :
- HẮTT XÌI HƠIIIIIIIII ỐI GIỜI ƠIII !!
Tất cả như vỡ òa, cả 7 người chạy chồng chéo lên nhau lăn lông lốc, thấy có động Bạch Tuyết ngồi bật dậy dụi mắt. Nàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy 7 chú lùn đang ở trước mặt mình . Thấy vậy nàng liền cười xuề xòa :
- A ! Hóa ra chủ nhà đã về . Xin chào mọi người em tên Bạch Tuyết, em ở cách đây không xa và bị người ta hãm hại, có thể làm ơn cho em tạm trú lại đây ít ngày được không ?
Ai nấy cũng đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Bạch Tuyết, tất cả nhốn nháo :
- Được! Được! Ở đây bao lâu cũng được ! Được hết. Tội nghiệp cô bé đáng thương..
Riêng có chú lùn đầu đàn vẫn cau có và chen ngang :
- Ở lại thì phải như thế nào chứ… có phải thích là ở đâu..
Bạch Tuyết vội phân trần :
- Các chú cho em ở nhờ, em sẽ lo chuyện bếp núc nhà cửa, các chú không phải làm việc gì cả. Yên tâm đi em ăn ít lắm em ăn như mèo ấy mà …
- Ngày xưa nhà bà tôi nuôi con mèo mà 1 ngày nó ăn hết gần 1 cân thịt bò đấy ! –chú ta vẫn tỏ vẻ khó chịu.
Những người khác nài nỉ :
- Thôi chúng ta phải nên giúp cô bé ấy chứ…
Bạch Tuyết kể lể với dáng vẻ tội nghiệp :
- Em khổ lắm.. các chú không giúp thì chắc em chết mất
- Thôi thôi không phải trình bày !! Được rồi, cứ ở đi. – chú lùn đầu đàn xua xua tay rồi bỏ ra ngoài nhưng vẫn giữ bản mặt cáu gắt.
Vậy là hàng ngày, khi các chú lùn đi làm ở mỏ than, Bạch Tuyết ở nhà giặt giũ nấu nướng. Lần nào trước khi đi các chú lùn cũng đều dặn nàng trông nhà cẩn thận không đc chon gười lạ vào nhà, nhất là bọn lừa đảo từ thiện. Nàng đều gật đầu dạ vâng và các chú lùn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
------
Cùng lúc này, ở lâu đài, bà hoàng hậu sau khi đã sang tên đất cho tên giết thuê xong xuôi ổn định. Tối hôm ấy bà ta lại lôi chiếc gương chiếu hậu ra và gọi hà mã thần kì lên :
- Bây giờ thì ai là người xinh đẹp nhất vương quốc này nào ?
- Thưa hoàng hậu, ngày xưa người đẹp tuyệt vời, nhưng giờ người cũng đẹp bình thường thôi. Thần thấy mọi người đều công nhận rằng Bạch Tuyết là người đẹp nhất , càng ngày càng đẹp.
Hoàng hậu há hốc mồm không tin vào tai mình nữa :
- Ngươi nói gì ? chả phải Bạch Tuyết đã chết rồi sao ?!?
- Ai bảo thế nào ? Ôi hoàng hậu ơi thế thì người lại chả biết gì rồi. Ngồi đây kể cho mà nghe..
Vậy là con hà mã lắm chuyện thích hóng hớt ấy kể lại từ A > Z mọi chuyện xảy ra, bà ta nghe xong liền ba máu sáu cơn lên rồi quát tháo :
- Vậy là tên lưu manh chó chết kia dám lừa ta ư ?! Lậy chúa tôi, bằng này tuổi đầu rồi còn để thằng trẻ con nó lừa cho ăn dồi lợn .. trời ơi ta không thể tin được !!
- Ngạc nhiên chưa !!
Và rồi bà ta ra lệnh tìm bắt tên giết thuê, nhưng hắn đã nhanh chóng bán 2 mảnh đất kia với giá cực rẻ rồi đã mất hút. Quả là 1 tên có đầu óc và làm kinh tế giỏi. Bà ta uất lắm,quyết tâm tự tay tiêu diệt Bạch Tuyết. Bà ta cho xây 1 tầng hầm sâu dưới lâu đài rồi hàng ngày xuống nghiên cứu ra thuốc độc và tẩm vào chiếc thắt lưng.Cuối cùng cũng thành công. Bà ta make up thành 1 bà già rách rưới đi bán dạo,trước khi đi vẫn không quên gọi hà mã lên 1 lần nữa :
- Hà mã thần kì mau thức dậy.. Cộp cộp cộp..
Hà mã hiện hình, nó hếch mõm lên :
- Mày là ai ? Sao lại tế tên tao lên ? Mày có biết tao là ai không ?
- Thế mày có biết tao là ai không ?
- Là ai nói đi !
- Ta chính là hoàng hậu đây !
- Vớ vẩn. Mày mà là hoàng hậu thì tao là vịt Donal đây ! Tin không ?
- Hỗn xược ! – vừa nói bà ta vừa giơ chiếc vương miện lên – Nhìn đi !!
Hà mã thấy thế vội hốt hoảng rối rít, bà ta cáu kỉnh :
- Vào vấn đề chính đi. Bạch Tuyết chính xác đang ở chỗ nào ? hãy mau nổ địa chỉ cho ta !
Hà mã chỉ rõ nơi cho hoàng hậu. Vậy là bà ta chắc cốp yên tâm cắp đít đi vào rừng.
Đi cả buổi rất xa, cuối cùng đến nơi thì bà ta thấy Bạch Tuyết đang ngồi hát bên chậu nước. Vừa thấy bóng dáng người lạ, nàng quách tỉnh đứng phắt dậy bắn thẳng vào nhà khoá trái cửa luôn. Mụ hoàng hậu độc ác liền lọ mọ đến bên cửa sổ mời chào :
- Con gái, ta đang đi đổ buôn đồ của nữ, có vài món rất đẹp mà ta nghĩ sẽ rất hợp với sắc đẹp của con. Con có muốn xem qua và mở hàng cho ta không ?
Bạch Tuyết nghe thấy vậy liền mở cửa chạy tót ra ngoài thích thú. Mụ hoàng hậu giơ lên 1 chiếc thắt lưng to và nói :
- Ta thấy tất cả món đồ ở đây có món này là đẹp nhất. Bạch Tuyết thấy vậy nhăn mặt :
- Eo.. con gái ai đeo cái loại thắt lưng to này .. Xấu bỏ xừ đi được. Nhìn như hàng si đa. Thôi bỏ qua..
- Không không.. Con ở lâu trong rừng không biết là phải rồi. Nhìn này ! Buộc vào bụng trông rất sang mà lại tôn dáng nhé ! Thấy chưa ?
Vừa nói bà ta vừa ướm thử chiếc thắt lưng vào người Bạch Tuyết. Nàng cũng thấy nó không đến nỗi.
- Uhm...Cũng đc đấy. Bao tiền thế ?
- Vì là mở hàng nên ta sẽ tặng luôn cho con . Tuyệt vời chưa !
Bạch Tuyết vui vẻ gật đầu, rồi mụ hoàng hậu độc ác luồn chiếc thắt lưng qua rồi nghiến răng kéo thật mạnh. " HỰ !! ". Bạch Tuyết bất động nằm dưới đất, chiếc thắt lưng vải thô không co dãn tẩm độc đang thít chặt ngang bụng nàng. Mụ hoàng hậu thấy vậy liền khoái chí ra về :
- Vậy là chết mẹ con Bạch Tuyết ! Hahaahaaa
Bà ta vừa đi được 5 phút thì 7 chú lùn về đến nhà.
Thấy Bạch Tuyết đang nằm sấp mặt lồn dưới đất, các chú vội vã lao ngay đến.
- TRỜI ƠI CÓ CHUYỆN GÌ THẾ NÀY ?!
Các chú lùn có gắng nâng người nàng ngồi dậy, người nàng đã mềm oặt như 1 sợi miến. 1 chú vội kêu lên :
- Nhìn kìa ! có 1 cái gì đấy đang buộc ngang bụng cô ấy kìa !
- Lậy chúa tôi nhìn như dây thắt cổ !
- Mau mau vào bếp lấy cái banh dao lam ra đây nhanh !
Mấy chú nhốn nháo tìm dao rồi cắt dây, Bạch Tuyết bật dậy lè lưỡi ra thở. Nàng như được sinh ra lần thứ 2. Bạch Tuyết kể lại mọi chuyện cho các chú lùn nghe, nàng cảm thấy đau bụng giữ dội. chú đầu đàn vội cằn nhằn :
- Đã bảo đứa nào lạ mặt lọ mọ quanh đây là phải đề phòng mà !! Sống trong rừng phức tạp lắm chứ có như lâu đài của cô đâu !! Tai hại chưa. Thằng út mau đi hái cây nụ cười về đây để chữa đau bụng !
Chú út đốt nến soi đường đi hái 1 nắm cây xanh về và nhóm bếp xào lên, chú ta băm nhỏ rồi rải lên 1 tờ giấy thấm dầu, đưa cho Bạch Tuyết dùng. Quả nhiên dùng xong nàng không thấy đau bụng nữa mà cảm thấy khỏe khoắn lạ thường. Nàng nghĩ thầm :" Mẹ cái loại thần dược của bọn lùn thích thật !!".
Tất cả nhảy múa hò hét, 1 chú cầm cây đàn tì bà đánh nhạc thật căng, có chú thì cứ đập đầu vào chiếc trống tạo nhịp. Mọi thứ có vẻ rất vui.
--------
Quay trở lại với mụ hoàng hậu độc ác, khi bà ta về lâu đài liền cầm gương gọi hà mã :
- Giờ thì không cần phải hỏi ta cũng biết ta là người xinh đẹp chắc luôn !
- Thưa hoàng hậu, thế thì người nhầm rồi đấy !
Bà ta chột dạ, con hà mã nói chậm rãi :
- Bạch Tuyết vẫn chưa chết. Nó đang ăn chơi nhảy múa phê lòi ra cùng mấy thằng lùn kia kìa !!
Lần này mụ ta sôi máu lắm, quyết tâm chế 1 loại độc dược mạnh hơn. Mụ tự giam mình dưới tầng hầm nhiều ngày đêm và chế ra 1 quả dưa hấu chỉ nhỏ bằng nắm tay. Mụ ta tẩm độc vào và lại lóc cóc đi đến nhà của 7 chú lùn. Lần này trước khi đi mụ đã cay cú nói với hà mã :
- Lần này mà Bạch Tuyết không chết thì chặt con mẹ đầu ta đi !!
--------
Bạch Tuyết đang rửa bát, bỗng nhiên thấy có 1 bà già lạ mặt đứng ngoài cửa. Nàng vội cầm con dao lên và hét lớn :
- ĐI RA CHỖ KHÁC ! Ở ĐÂY CẤM VÀO !
Mụ ta thấy vậy liền giơ tay ra hiệu :
- Từ từ đã nào cô gái trẻ. Từ từ đã.. làm gì mà căng... Ta có món quà muốn tặng cho cô
- Quen biết gì mà tặng quà ? Bà là ai ?
- Là ai cô không cần biết. Ta biết cô là người đẹp nhất thế gian, nên ta muốn tặng cô 1 thứ rất quý báu từ miền quê xa xôi của ta..
Vừa nói bà ta vừa lôi quả dưa hấu từ trong giỏ ra. Thấy quả dưa chỉ bé bằng cục cứt voi, nàng bắt đầu nghi ngờ :
- Dưa gì mà bé thế này ?
- Bé thế mới hiếm đấy cô gái trẻ à.. Loại dưa này chỉ cần cắn 1 miếng thôi, 1 miếng nhỏ thôi. Cô sẽ trở nên thật xinh đẹp.. và.. nó có thể cho cô 1 cảm giác thăng hoa hết sức !
Bạch Tuyết nghe sơ sơ qua thấy giống văn của mấy thằng lừa đảo , liền bộp lại ngay :
- Thôi đi má ! Nhìn tôi có giống con nhà quê không mà lôi dăm ba cái câu tiếp thị ấy ra lừa. Trên đời này làm chó gì có loại dưa nào như thế !
- Cô chẳng biết gì cả.. Đúng là chẳng biết gì cả. Đây là loại dưa bản đặc biệt, hàng cấm đấy, vất vả lắm mới có thể có được. Có phải mớ rau ngoài chợ đâu... Thôi vậy, ta có lòng tốt muốn tặng cô mà cô không cần thì thôi vậy..
Bà ta chợt quay đi, Bạch Tuyết đắn đo : " Có nên không nhỉ.. Mà thôi kệ, có mất tiền đâu mà lo, lại còn được ăn được đẹp nữa ! Thôi chắc chả sao đâu". Lòng tham đã đánh bại nàng. Nghĩ vậy nàng gọi bà ta lại :
- Thế quay lại đây cho thử cái xem nào ..
Cá đã cắn câu, mụ hoàng hậu sung sướng hớn hở vào rồi đặt quả dưa lên bàn rồi cẩn thận cắt 1 miếng bé bằng viên thuốc cờ lô xít. Bạch Tuyết thấy vậy liền bĩu môi õng ẹo :
- Eo ơi cho có tý này thôi á ?
- Thế thôi. Đéo mẹ đã không mất tiền còn đòi hỏi ! Mà đừng vội coi thường, chỉ cần cắn 1 phần tư chỗ này thôi là có tác dụng rất mạnh !
Bà ta thận trọng đưa cho Bạch Tuyết :
- Nhớ cắn 1 phần tư thôi nhé. Quá đà là sấp mặt lồn không ai đỡ được cho cô đâu !!
Bạch Tuyết vẫn do dự :
- Có thật là vừa đẹp lên mà lại vừa thăng hoa không ?
- Đúng thế. Sẽ đẹp gấp 10 lần. Ta bảo hành nếu không đẹp thì chặt đầu ta đi !
- Có thích hơn loại thần dược của 7 chú lùn không ?
- Xìì.. Loại đấy chỉ đáng loại pha phách tạp nham, sao có thể bì với thứ của ta được !
- Hàng cấm vậy có sợ bị dích không ? Giờ không có đặc xá đâu đấy !
- Không phải lo. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì bói đâu ra lính ngự lâm mà phải ngại.
Vậy rồi Bạch Tuyết cố gắng khó khăn nhe răng cắn đúng 1 phần tư miếng dưa bé tý. Miếng dưa vừa trôi xuống cổ họng, nàng ta trợn ngược mắt giật đùng đùng rồi ngã vật ra sàn. Mụ hoàng hậu nhảy cẫng lên vì sung sướng. Mụ ta không quên giơ chân đá mấy phát vào mặt Bạch Tuyết cho bõ ghét, bõ công lặn lội đường xa mấy lần.
Lần này mụ ta yên tâm ra về. Và lần này hà mã cũng tươi cười hớn hở :
- Xin chúc mừng hoàng hậu ! Giờ thì người lại người đẹp nhất !
--------
7 chú lùn đi làm về và lần này thấy Bạch Tuyết đã tắt thở, làm mọi cách mà không cứu vãn được gì, ai nấy cũng đều khóc lóc đau khổ. Nhưng đã muộn. Tất cả đành chấp nhận sự thật..
Bạch Tuyết khi chết vẫn rất đẹp nên 7 chú lùn không nỡ chôn cô vào lòng đất, mà để cô nằm trên 1 đoạn gỗ dài rồi bọc ni lông quấn băng dính dán lại. Tất cả đều đau buồn bỏ ăn bỏ ngủ bỏ cả làm ngày ngày ngồi bên trông xác Bạch Tuyết. Thời gian cứ thế trôi cho đến 1 ngày đẹp trời, có 1 người đàn ông đẹp giai như Tây vào gõ cửa :
- Có ai ở nhà không ?
Chú lùn đầu đàn liền chạy ra rồi hỏi :
- Có chuyện gì thế ?
- À ! Ta là hoàng tử.. Ta đang đi ngang qua đây thì bỗng nhiên phang phải ổ gà.. xước hết cả tay rồi ngươi có thể cho ta xin ít nước rửa tay được không ? Ta sợ nhiễm trùng...
Chú lùn quay vào và lẩm bẩm :
- Mẹ , Hoàng tử đéo gì mà đi xin nước rửa tay !
Bỗng nhiên Hoàng tử ngó vào nhà và nhìn thấy 1 cảnh tượng hết sức lạ kì, 1 đám người lùn ngồi xung quanh 1 cô gái xinh đẹp đang bọc kín ni lông, anh ta thấy lạ quá liền hỏi :
- Người kia là ai ? Tại sao lại ướp xác cô ta ?
Các chú lùn buồn bã :
- Đó là nàng công chúa Bạch Tuyết. Nàng bị người ta đầu độc hãm hại và đã chết..
- Trời ơi là Bạch Tuyết đó sao ! Tại sao công chúa lại ở đây ?
- Vì bị mụ hoàng hậu ác độc thuê người đi lùa và nàng phải trốn ở đây..
- Tại sao nàng chết mà vẫn còn đẹp quá vậy ?
- Tại... mà tại làm sao hỏi làm gì ? Đến đây xin nước hay đến đây lắm chuyện ? - mọi người đều cáu gắt lên.
Hoàng tử liền mon men đến đứng nhìn 1 lúc lâu và nói :
- Có thể cho ta hôn nàng 1 phát được không ?
Tất cả chú lùn đều cự tuyệt là Không ! Nhưng rồi do hoàng tử nài nỉ mè nheo nhiều quá nên đành tặc lưỡi đồng ý. Dù sao thì nàng Bạch Tuyết cũng đã chết rồi. Hoàng tử quỳ xuống, khó khăn bóc lớp băng dính ra. Bạch Tuyết thật đẹp. Trông nàng như đang ngủ chứ không phải đang chết. Hoàng tử dí mồm vào hôn nàng 1 phát thật lâu và anh ta chợt nghĩ liệu có cách nào để có thể hôn nàng mỗi ngày được không ?" Anh ta chợt nhớ ra 1 cách mà vua cha đã truyền lại để cứu các công chúa bị ngủ trong rừng. Hoàng tử tuyên bố 1 câu xanh rờn :
- Nếu ta cứu được nàng sống lại thì sao ? Ta có thể cầm nàng về làm vợ được chứ ?
Các chú lùn gật gù suy nghĩ, dù sao thì công chúa lấy hoàng tử là đúng rồi, mà về làm dâu 1 người giàu có chả phải đỡ vất vả hơn sao, lại còn là ân nhân cứu mạng nữa. Vậy là các chú lùn đồng ý luôn. Thật là dễ tính như phởbò. Thế rồi hoàng tử chìa 2 ngón tay ra, chọc 1 phát vào 2 lỗ mũi Bạch Tuyết và xách ngược lên thật mạnh ! Quả nhiên nàng Bạch tuyết bỗng mở mắt bật dậy nôn ọe khắp nhà. Ai đấy cũng đều rất vui mừng. Bạch Tuyết như được sinh ra lần thứ 3, nàng hạnh phúc và cưới luôn hoàng tử - ân nhân của đời mình. Cả 2 người đánh xe về thẳng vương quốc.
-----------
1 ngày đẹp trời , tại lâu đài của mụ hoàng hậu độc ác, khi bà ta đang ngồi chải chuốt, 1 tên người hầu đi vào và đưa thiệp mời có đề tên Bạch Tuyết. Mụ ta dừng hình vài giây, hoang mang rồi tự an ủi mình rằng đó chắc chỉ là sự trùng hợp vớ vẩn nào đó thôi nên liền đi dự tiệc cưới luôn.
Lúc này theo nguồn tin của bọn chim lợn, 7 chú lùn hay tin bà hoàng hậu sắp đi ngang qua đây để dự tiệc liền lên kế hoạch dằn mặt trả thù. Hôm ấy khi chiếc xe vừa đến nơi tập kích thì tất cả 7 người đều ném mắm tôm tới tấp vào xe.
Tất cả quân hầu và những kẻ bảo kê đi theo đều không chịu đc mùi hôi thối nên bỏ chạy, bà hoàng hậu bị kẹt lại xe vì chiếc váy lòe xòe vướng víu. 1 chú lùn xông vào với con dao thái lan dài vãi chưởng trên tay và hét lớn : " CHẾT MẸ MÀY ĐI ĐỒ CON LỢN ! " rồi bổ 1 phát vào bả vai mụ, sau đó tất cả ù té chạy mất hút. Đó là vụ va chạm lớn đc ghi vào lịch sử của vương quốc : 1 đám người lạ mặt dám va với người của nhà nước ".
Mụ ta ăn phát chém liền bỏ chạy về lâu đài và băng bó vết thương.. Không lâu sau thì uốn ván mà chết.
Cuối cùng nàng Bạch Tuyết sống trọn đời hạnh phúc bên hoàng tử đẹp trai và đẻ ra thằng cu da đen vãi chưởng...
- Mẹ. Sáng sớm ngày ra đã chảy máu là đen lắm đây.
RẦM !!!!!
Vừa dứt câu thì cánh cửa phòng mở tung ra cùng với tiếng huỳnh huỵch, hoàng hậu giật nảy người quay phắt lại thì thấy nhà vua đang bò lồm cồm trước mặt, ông ta đứng vội lên lấy tay phủi phủi quần áo rồi rạng rỡ cười hớn hở :
- Hoàng hậu ! Ngự y nói nàng đã có thai rồi !! Ta sắp đc làm cha rồi !!
Vừa nghe thấy vậy bà ta hất văng cái quần đang may dở trên bàn rồi chửi thề :
- Đấy ! Đã bảo rồi mà. #@%*~~
Và rồi không lâu sau thì Bạch Tuyết ra đời. Tiếp đó là bà hoàng hậu qua đời.
Bạch Tuyết có nước da trắng bệch như tuyết, bộ tóc đen tuyền và đôi môi đỏ như máu. Tên khai sinh là Bạch Tuyết nhưng mọi người thường rỉ tai thì thầm với nhau gọi nàng là Bạch Tạng. Nàng bị cấm cung trong phòng không được ra ngoài vào ban đêm vì ai ai trong lâu đài nhìn thấy nàng cũng đều khóc thét khiếp sợ. Hãy tưởng tượng người phụ nữ có mái tóc đen, da trắng như tuyết và cái mồm đỏ như máu lấp ló trong đêm nó là như thế nào.
Hoàng hậu đã không còn, nhà vua rất đau buồn nên không lâu sau ông ta cưới vợ mới, đó là một người đàn bà cao ráo trắng trẻo và thật xinh đẹp. Mỗi lần nhà vua và hoàng hậu đánh xe đi dạo qua, dân chúng lại bàn tán với nhau :
- Ái dà, đúng là nhà giàu lắm tiền có khác. Vợ đẹp thật. Xe cũng đẹp nữa. Quần áo cũng đẹp luôn. Cái gì cũng đẹp.
- Có tuổi như đức vua, mà vợ đẹp thế này ngày nào cũng cơm no bò cưỡi là dễ chết trẻ lắm đây.
Quả nhiên đúng thế thật. Vừa cưới nhau chưa đầy 49 ngày thì nhà vua băng hà.
Hoàng hậu đã tuyên bố rằng muốn làm người mẹ đơn thân nuôi con và không muốn lấy thêm chồng nữa, thế là đất nước do 1 tay bà ta trị vì. Nói là đất nước cho sang vậy thôi, thực ra nó là 1 cái thị xã trong thung lũng nhỏ đc bao quanh bởi toàn rừng núi. Xét cho cùng thì cả vùng rừng núi đó cũng là thuộc quyền cai quản của hoàng gia, nhưng trong rừng thì làm chó có gì mà cai quản, toàn chim bò lợn gà tê giác hà mã và một vài loài vật dị hợm không rõ tên...v.v... khỉ ho cò gáy, nên công việc của bà ta cũng không có gì nặng nhọc, nhưng nghe thì có vẻ trọng trách đè lên vai lớn lắm. Bà ta luôn ganh ghét Bạch Tuyết vì ngoài ăn với chơi thì nàng chả làm cái đéo gì cả. Cộng thêm 1 phần cứ hễ có ai gặp bà ta và Bạch Tuyết đi với nhau là lại nịnh bợ " Tuyết càng lớn càng xinh hơn mẹ. Lại còn phổng phao có nét nữa. Xinh thế này mai sau lấy chồng Tây cho sướng cái cuộc đời". Thế là bà ta chưa qua sông nhưng đã quyết định đấm B vào sóng, bắt Tuyết phải sống 1 cuộc sống như 1 con ôsin trong lâu đài. Những kẻ hầu cận cũng ghét Tuyết bỏ con mẹ, thấy vậy thì nhìn Tuyết bằng nửa con mắt và khinh ra mặt :
- Đấy. Lúc trước công túa diêm dúa ăn mặc long lanh thế, giờ có khác gì con nhà quê không. Trông kìa, nhìn nó kìa.. trông có gớm không !! Khiếpppp
Bạch Tuyết uất ức lắm nhưng không làm đc gì cả. Dần dần do kìm nén cảm xúc ức chế ấy quá lâu, thành ra bị ngơ, tâm lý nàng không ổn định.
Một ngày nọ Bạch Tuyết đang múc nước cọ giếng, vừa múc vừa té nước lên không trung thích thú rồi hát. Lũ bồ câu lắm chuyện xúm xụm vào hóng hớt. Bọn người hầu thấy vậy bĩu môi :
- Gớm trông nó kìa. Bố con dở hơi suốt ngày ngồi nói chuyện với chim. Bố con dẩm l&@n.
Nàng vẫn hồn nhiên ca hát rồi lúi húi múc nước, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu dưới giếng nàng bỗng xuýt xoa về vẻ đẹp của mình. Đang ngẩn ngơ soi gương đắm đuối thì bỗng có 2 cánh tay chồm đến từ sau lưng đập mạnh vào vai nàng :
- OÀ !!!!
- ỐI GIỜI ƠI !! - nàng rú lên 1 tiếng kinh hoàng rồi nhảy dựng ngược lên khi vừa quay lại nhìn thấy 1 người đàn ông đứng sau lưng mình. Bạch Tuyết kinh hãi ,trợn mắt quát tháo:
- Cái địt mẹ sao chơi khôn thế ? nhỡ tao lộn mẹ cổ xuống giếng thì sao !! Đm hết hồn ! Mày là thằng nào ? Ăn cắp ăn trộm gì ở đây ??
- Nàng hãy bình tĩnh, ta chính là Ho...
- Mày đang múc nước tự nhiên có thằng l*n nào nhảy ra vồ vào người mày mày có bình tĩnh đc ko ??? Mày là ai ? Nói đi mày là thằng nào ?
- Ta chính là Hoàng Tử đây !
- Hoàng Tử nào ? tao chả quen thằng nào tên là Hoàng Tử cả ! Mà đến đây có công chuyện gì ?
- Ta đang đi ngang qua đây thì bỗng nhiên phang phải ổ gà, lại thấy nàng đang múc nước. May quá !! Nàng có thể cho ta xin 1 ít nước cọ đôi ủng đc không ? Ổ gà có cái gì nhơm nhớp bẩn quá.
Bạch Tuyết thấy vậy liền cau có tỏ vẻ khó chịu. Nàng thả tõm cái xô xuống rồi hậm hực kéo nước lên :
- Mẹ cái loại hoàng tử chó lợn gì đi xin nước cọ dép.
Nàng đặt cạch 1 phát xô nước xuống đất rồi hất hàm :
- Có tắm luôn không để múc luôn thể ?
- Thôi.. Nàng có ít bột giặt nào thì cho ta xin 1 ít..
- Gớm lắm nữa ăn xin đòi xôi gấc. Hết rồi. Không có. Thôi cọ nhanh lên hộ cái đi !
Ở trên ban công bà hoàng hậu nhìn thấy Bạch Tuyết và 1 người đàn ông lạ mặt liền tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Bà ta trợn mắt dậm chân chỉ tay xuống rồi hét to :
- Tuyết !! Đi vào ! Tuyết !! Vào nhà ngay ! Đi vào !!
Bạch Tuyết nghe thấy vậy liền xoay người 180• lóc cóc xách xô chạy vào nhà, mặc kệ hoàng tử với đôi ủng vẫn còn lõng bõng nước bẩn ở đấy. Bà hoàng hậu vẫn đứng đó và theo dõi với ánh mắt hình viên đạn.
Tối hôm ấy những tên hầu cận hóng hớt đến thưa chuyện với Hoàng Hậu :
- Thưa Hoàng Hậu, thần có chuyện muốn nói với người
- Nói đi
- Dạ.. Bạch Tuyết...
- Làm sao ? Nó lại ra giếng hát à ?
- Dạ không.. Gạo trong kho ngày 1 vơi đi ạ..
- Thế thì liên quan gì đến nó ? Dạo này nó lại thích bốc gạo sống ăn vã à ? - bà ta nhíu mày quay ra.
- Cũng không ạ. Nhưng thần thấy có vẻ Bạch Tuyết không đc bình thường ổn định cho lắm. Người thấy đấy. Thức ăn đáng quý mà ngày nào cô ta cũng mang hết cả gạo, lúa mì và hạt ngô ném hết ra sân..
- Để làm gì thế ? nó bị bệnh con điên à ?? - Hoàng hậu mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận
- Dạ.. Để dụ chim bồ câu ạ.. Người thấy đấy. Bạch Tuyết cả ngày chỉ ra múc nước giếng rồi tung thức ăn vô tội vạ, ném như chưa bao giờ đc ném ra sân dụ bồ câu đến rồi ngồi nói chuyện với chim. Có bát cơm của con chó Pluto tội nghiệp chưa kịp ăn cô ta cũng mang ra sân tung ra sân bằng sạch. Thật hết chỗ nói.. Mà trong khi đó dân chúng còn đang đói nghèo, thần nghĩ ....
- Rồi tạm thời biết thế. Cho ngươi lui. - tên hầu chưa nói hết hoàng hậu đã cắt lời rồi xua tay.
Tên người hầu lóc cóc đi ra ngoài. Bà ta thấy vậy liền chui xuống gầm giường và lôi ra 1 chiếc gương chiếu hậu. Chiếc gương cũ kĩ đc khảm nạm rất đẹp, vuông đét. Nghe đồn rằng thứ đẹp đẽ ấy rơi ra từ chiếc xe kéo của 1 vị thần Hy Lạp nào đó khi ông ta đi ngang qua vương quốc này, và bà ta đã phát hiện ra trong chiếc gương ấy có 1 con hà mã biết nói. Kì lạ thay con hà mã ấy biết mọi thứ trên đời và rất thích buôn chuyện, nên hoàng hậu đã quyết định giữ làm của riêng.
Bà ta cầm chiếc gương lên lau vào váy cho thật sạch, lắc lắc rồi gõ cộp cộp 3 phát xuống đất, mồm đọc câu thần chú :
- Hà mã thần kì mau thức dậy !
Quả nhiên con hà mã hiện lên trong chiếc gương, bà ta lại hỏi tiếp :
- Đất nước này ai là người xinh đẹp nhất ?
- Thưa hoàng hậu, thần nghe nói ai cũng công nhận Bạch Tuyết là người xinh đẹp nhất !
Vừa nghe thấy vậy, bà ta trợn mắt nghiến răng rít lên :
- NGƯỜI ĐÂU !!
Tên người hầu ban nãy vội vàng cắp đít chạy vào dạ vâng, bà ta chỉ tay quát to :
- Đi tìm ngay 1 thằng đâm thuê chém mướn về đây !
Tên hầu ấp úng lo sợ :
- Dạ.. thưa.. nhưng giờ tìm chém giết thuê khó lắm. Giờ đa số chúng nó bỏ nghề về làm kinh tế hết rồi ạ. Mà giờ làm luật chặt, lại không có đặc xá nên..
- Ta không nghe trình bày ! Đi tìm ngay về đây cho ta ! MÀ KHÔNG TÌM ĐC THÌ TRỐN LUÔN ĐI !!
-------
3 ngày sau tên người hầu về cùng với 1 người đàn ông cao to lực lưỡng, hắn ta đeo trên vai 1 khẩu hoa cải và 2 con phóng lợn dắt 2 bên đít quần trông thật máu mặt. Hoàng hậu thấy vậy thì chim ưng lắm liền đặt vấn đề ngay :
- Bây giờ thế này nhé. Ngươi xử cho ta 1 người, mang quả tim của nó về đây, bao tiền ta cũng trả. Không phải ngợi bất kì 1 thằng nào cả, ở đây ta to nhất, ta là luật ! Hãy cho ta 1 cái giá !
- Thần chỉ cần hoàng hậu cho thần 1 mảnh đất nho nhỏ dưới ngã tư chân đồi.
- Xong luôn ! Cho hẳn 2 mảnh luôn thoải mái chưa !
- Đội ơn hoàng hậu ! Vậy người muốn thần giết ai ?
- Ta muốn ngươi giết Bạch Tuyết !
- Xong luôn !
- Tốt. Mai ta sẽ dụ nó ra ngoài, chỉ cần ngươi thấy mặt nó cái là phang luôn !
Vậy là xong, bản án của Bạch Tuyết đã đc tuyên. Tội nghiệp Bạch Tuyết khốn khổ..
Sáng sớm hôm sau khi Bạch Tuyết đang ngủ ngon như chết thì mụ người hầu bỗng chạy xồng xộc đến đạp tung cánh cửa cái RẦM !! , rồi bà ta cầm cán chổi vụt vào thành giường kêu đen đét và la lên thất thanh :
- ỐI GIỜI ƠI TUYẾT ƠI ỐI GIỜI ƠIII
Bạch Tuyết như 1 chiếc lò xo tung chăn bật dậy thẳng cmn tưng bắn xuống đất, cảm tưởng như vừa có ai cầm chiếc dấu có 2 chữ kinh hãi đóng lên mặt nàng vậy. Bạch Tuyết hốt hoảng :
- CÁI GÌ ? THẰNG NÀO ? CÁI GÌ THẾ ? GÌ THẾ ??
Bà ta nắm chặt lấy tay Bạch Tuyết rồi trợn mắt :
- Ta.. Ta vừa xuống bếp định nấu súp ngô làm bữa sáng cho hoàng hậu, nhưng ta chợt phát hiện ra là hết mẹ nó ngô rồi trời ơi !
- GIỜI Ạ !!! - Bạch Tuyết cáu gắt hét vào mặt bà ta- Tưởng cái chó gì ! Hết thì mua chứ làm sao mà phải lăn tăn, làm như cháy nhà..hết cả hồn lắm nữa ! Thôi bà đi làm gì cho cuộc đời nó tươi đẹp đi..Đang ngủ ngon.. giời ạ...
Nàng toan trèo lên giường thì bà ta thò tay tóm lấy cạp quần nàng kéo lại :
- Cái con giời đánh thánh vật này !! Ôi lậy chúa tôi !! - Vừa nói bà ta vừa ra lệnh :
- Không ngủ nghê gì nữa, cầm giỏ đi mua ngô ngay !
- Bà bị điên à ? Tôi có ăn đâu mà tôi mua ? Bà đi mà mua !
- Tao cũng có đc ăn đéo đâu ! Đây là lệnh của Hoàng Hậu. Đi mua ngô ngay !
- Ai ăn tự người đấy đi mà mua !!- nàng phùng mang trợn má với bà ta rồi tiếp tục leo lên giường.
- Ô hay cái con này ! Đi ngay. Mày nghĩ là mày ngủ đc yên lành khi tao đứng đây à ??
Và thế là nàng vùng vằng đứng dậy lẩm bẩm cau có :
- Lại còn thế lắm nữa !!! Tiền đâu ? Đưa đây. Mua gì ? Mà giờ này ai đã mở hàng mà mua ??
- Đây. Mua ngô. Cứ bảo lệnh của hoàng hậu thì bố chúng nó chết rồi cũng phải đội mả dậy mà mở hàng hết ! Mua khoảng nửa cân.
- Bà bị điên à ngô người ta bán theo chuẩn hẳn 1cân trở lên chứ làm gì có con điên nào nó bán nửa cân cho bà ? Sáng sớm mua nửa cân ngô để nó đốt vía tôi à ?
- Thế thì mua con mẹ nó hẳn 5 cân luôn được chưa ??
- Rồi. Thế còn hợp lý. 5 cân 8đồng vàng..
- Đây 8 đồng vàng. Cầm lấy đi mua đi.
Bạch Tuyết đứng ngây người ra nhìn bà ta làm ra vẻ khó hiểu, bà ta hằn học :
- Cái gì nữa ??
- Mua hết 8 đồng mà bà đưa đúng 8 đồng thì mua làm sao ??
- Đây !! ĐƯỢC CHƯA !! - vừa nói bà ta vừa dí vào tay Bạch Tuyết thêm 2 đồng nữa gọi là tiền công.
- Thế còn được chứ...
Bạch Tuyết chải vuốt gọn gàng rồi xách giỏ đi ra ngoài. Trước khi đi nàng ngoái cổ lại :
- Nhớ để hộ nồi nước sôi để tý về tắm nhé !
- Xong luôn !
Mụ ta thấy Bạch Tuyết đi như bay ra ngoài cổng lâu đài liền hớt hải chạy ngay đến phòng hoàng hậu thưa chuyện. Hoàng hậu và người đàn ông kia đã có mặt sẵn ở đó. Bà ta gật gù, ngón tay đưa lên như đánh nhịp, dặn dò kĩ lưỡng :
- Nhớ phải mang quả tim nó về đây đấy nhé. Nhớ không đc nhét vào túi ni lông, phải đựng vào hộp hẳn hoi hiểu không ?
Hắn gật đầu :
- Ôkê con mẹ nó luôn !
- Nhà ngươi vừa nói cái gì ??
- Thần nói là sẽ cho Bạch Tuyết đi theo con mẹ của nó luôn..
- Thôi triển đi đừng cò quay làm mất thì giờ quý giá của ta nữa. Đồ đạc có cần gì nữa không để ta cấp ?
- Thưa hoàng hậu từ xưa đến nay thần không cần gì ngoài 2 món đồ này, vậy mà đã bao nhiêu mạng gục dưới tay thần rồi đấy !
- Ta có hỏi cái đấy đâu mà nhà ngươi trình bày. Ừ thế thì tốt.
Tên giết thuê đội mũ choàng khăn leo lên ngựa đi theo Bạch Tuyết, trời cũng đã dần sáng.
-----
Bạch Tuyết vừa đi vừa hát, nhí nhảnh nhảy như chuột túi trên đường. Nàng tạt té hết chỗ này đến chỗ khác. Thấy bông hoa đẹp, nàng hít hà ngửi hoa, thấy chú chim non, nàng đứng lại hát cùng chim, thấy hòn đá to, nàng ngồi ngân nga cạnh hòn đá, thấy thân cây khô, nàng cọ cọ người vào thân cây. Và nàng cảm nhận hôm nay trời thật đẹp. Bỗng nhiên nàng thấy 1 chú sóc nhỏ đang nằm giãy đành đạch dưới đất, nàng ngồi xụp xuống hốt hoảng nâng em lên xuýt xoa :
- Ối trời ơi ! Khổ thân em , em làm sao thế này, ôi em bị thương rồi.. đứa nào ác độc mà lấy dây chun buộc hết chân em lại thế này?? lậy chúa tôi !
Đang lúi húi bỗng nhiên có 1 cái bóng đen lù lù đằng sau lưng nàng nhô lên, Bạch Tuyết giật thót mình quay ngoắt đầu lại thì bỗng thấy một gương mặt bặm trợn đang gào lên :
- ĐỊT MEEEEE MÀY CHẾT VỚI TAOO !
Nàng rú lên kinh hoàng rồi ném luôn con sóc đang cầm trên tay vào mặt hắn. Đôi chân mảnh khảnh của nàng bỗng dưng dài và nhanh đến lạ kì. Nàng vừa chạy vừa gào lên :
- Á Á Á Á CỨU TÔI VỚIIII CỨU TÔI VỚIIII
Tên sát nhân đuổi sát đít nàng với gương mặt của 1thằng béo đang ngồi trước 1 cái bánh kem to khủng khiếp. Bạch Tuyết kinh hãi chạy nhưng vẫn không quên quay lại nhìn, hắn vẫn ngay ở đằng sau.
- Á Á ĐỊT MEEEEE QUÂN SÁT NHÂNNN !! CỨU TÔI VỚII CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI CÓ AI KHÔNG CỨ... HỰ !!
Bỗng nhiên ở đéo đâu chui ra 1 con lợn rừng phi ngang qua đường húc 1 phát giữa người Bạch Tuyết khiến nàng ngã quay ra đất. Cả người và lợn lăn lông lốc, nhưng con lợn chỉ kêu eng éc mấy tiếng rồi nhanh chóng định hình lại đc và mất hút. Bạch Tuyết nằm đó lè lưỡi ra thở khè khè, nước mắt nước mũi trộn vào nhau. Tên giết thuê khoái chí cười nham hiểm rồi 1 tay rút con phóng lợn ra, 1 tay lên cò khẩu hoa cải :
- Mày thích chết nguyên hình hay biến hình ?
Bạch Tuyết sợ vãi đái ra quần và nàng chỉ biết khóc. Tên sát nhân giơ con phóng lợn lên, Bạch Tuyết thấy vậy khóc ré lên. Bỗng nhiên hắn dừng hình trong giây phút rồi gầm lên tự chửi nhau với mình :
- Mày làm được !! KHÔNG ! MÀY ĐÉO LÀM ĐƯỢC ! MÀY LÀM ĐƯỢC ! KHÔNG ! ĐƯỢC ! ĐÉO !! KHÔNG !! KHÔNG !! KHÔNG ! TRỜI ƠI TÔI KHÔNGLÀM ĐƯỢC !!
Hắn buông con dao xuống rồi quỳ gục xuống chân Bạch Tuyết đau khổ :
- Ta không thể..Xin nàng tha thứ ! Ta bị hoàng hậu ép buộc. Bà ta muốn giết nàng, ta không giết nàng thì chắc bà ta cho người giết ta mất !! Trời ơi ! Nàng hãy trốn đi ! Trốn đi thật xa nơi này !
Bạch Tuyết ôm mặt khóc tu tu :
- Huhu ông nói cứ như phim. Trong người có mỗi mấy đồng mua ngô thì chạy rơi mẹ nó hết rồi huhu không có tiền thì đi đâuuu
- Hãy trốn vào trong rừng ! Nàng hãy trốn thật sâu vào trong rừng
- Trốn trong rừng để làm con điên à huhuuu
Tên sát nhân nổi khùng , 2 mắt long lên sòng sọc, hắn lên cò súng rồi rít lên qua kẽ răng :
- THẾ MÀY CÓ ĐI KHÔNG HAY ĐỂ TAO ĐỔI Ý TAO PHANG CHẾT MẸ MÀY BÂY GIỜ ?!
- Á Á Á Á..
Tên sát nhân chưa dứt câu thì đã không thấy bóng dáng Bạch Tuyết đâu nữa, nàng đã lao đi mất ảnh như trong phim, chỉ còn nghe tiếng vang vọng của nàng hét lên.
Tên sát nhân bối rối, hắn suy nghĩ 1 lúc lâu. Rồi hắn quyết định mua 1 cái hộp bằng gỗ xong nhét 1 bộ dồi lợn vào và mang về dâng lên hoàng hậu. Hắn văn vở rằng Bạch Tuyết do hoảng quá nên đã sợ vỡ tim, + thêm do sức sát thương khủng khiếp của hoa cải nên chỉ còn lại bộ dồi là nguyên vẹn. Hoàng Hậu tin luôn , bà ta cảm thấy rất thoả mãn và như muốn ăn tươi nuốt sống cái thứ ấy.
-----
"Hộc hộc hộc"
Bạch Tuyết cắm đầu chạy, nàng chạy bán sống bán chết, chạy như ma đuổi, cảm tưởng như nàng chạy cả bằng 4 chân vậy. Khu rừng đen như mực, tiếng chim kêu vượn hú càng làm cho nàng thấy khiếp hãi. Nơi này thật khủng khiếp, những cành cây khô cong hết sức sống như những chiếc chân gà co quắp gớm ghiếc, dòng suối đen ngòm như xì dầu, và có những thứ hết sức dị hợm, Bạch Tuyết đã nhìn thấy cả 1 ổ trứng thằn lằn nở ra chuột ! Nàng hét lên 1 tiếng và ngã xuống, lăn ra ngủ trên 1 thảm cỏ.
Đến chiều nàng chợt tỉnh giấc, khi mở mắt ra nàng thấy toàn chim chóc hươu nai ngồi xung quanh. Bạch Tuyết lại bắt đầu nói chuyện với chúng như 1 con ất ơ và nàng đc 2 con đại bàng to kéo đến 1 ngôi nhà sâu trong rừng. Ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh. Vừa thấy vậy nàng bỗng thốt lên :
- Trời ơi ! Ai lại ở căn nhà quái thai thế này ? Lại còn rõ sâu trong rừng nữa. Kiểu này 1 là nhà thổ dân 2 là nhà phù thuỷ chắc luôn !
Nhưng nàng nghĩ có lẽ đây là nơi tốt nhất để tị nạnnhờ vào thời điểm này, nên nàng quyết định đi đến và lọ mọ sờ sờ trên tường :
- Lại còn không có cả chuông. Chả biết nhà có chó không nữa ! ".
" CỐC CỐC CỐC .. Nhà có ai không ??"
Vẫn không thấy ai lên tiếng, nàng lấy chân đá vào cửa rầm rầm :
- CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG ?!!!!!
Ngôi nhà vẫn im lặng, nàng ta bực mình liền chạy ra gốc cây nhặt ngay 1 hòn đá thật to.
- Đmm này " CHOANG !!!! "
Bạch Tuyết ném thẳng hòn đá vào cửa sổ và chửi thề.Vẫn chả có cái chó gì trả lời lại nàng. Nàng quyết định phá cửa xông vào." UỲNH ", cánh cửa bung ra, Bạch Tuyết xông vào. Nàng nhìn ngó xung quanh rồi thốt lên :
- Trời ơi ! Tại sao đồ đạc trong nhà đều nhỏ tin hin vậy ?
Bạch Tuyết thấy ngôi nhà rất bừa bộn vào lôi thôi, nàng ta thầm nghĩ "chắc nhà này của mấy thằng ôn con trốn nhà đi dạt đây mà". Bạch Tuyết quyết định dọn dẹp lại nhà cửa để đợi chủ nhà về rồi sẽ xin tạm trú tạm vắng tại đây. Bao nhiêu chim chóc hươu nai sóc chuột bu vào giúp nàng dọn nhà. Những chú thỏ đáng yêu nhảy vào xô nước rồi lăn lê khắp nhà,những chú chim non tha rơm cỏ lên giường. Có chú nai nhỏ liếm bát đĩa thật sạch sẽ. Bạch Tuyết vội la lên :
- Ối ! Không đc liếm. Ung thư chết bây giờ !
Cặm cụi cả buổi thì Bạch Tuyết kiệt sức. Nàng leo lên gác xép rồi nằm lăn ra giường ngủ. Có 7 chiếc giường nhỏ xếp cạnh nhau,Bạch Tuyết nằm 1 phát hết mẹ nó tận 6 chiếc. Nàng lại ngủ thiếp đi.
----
Ngồi nhà nhỏ xinh ấy là của 7 chú lùn. Tối đến các chú đi công tác ở mỏ than về, thấy nhà sáng đèn và ống khói bốc lên, chú lùn đầu đàn bỗng quay lại vả bốp 1 phát vào mặt chú đằng sau :
- ĐM ĐỒ LÙN NGU ! TAO BẢO TRƯỚC KHI ĐI PHẢI TẮT HẾT ĐIỆN ĐÓM DẬP HẾT CỦI LỬA CƠ MÀ !
Chú đứng sau vẫn chưa định thần được chuyện gì, liền ú ớ :
- Ơ.. Tắt hết rồi mà
Chú đầu đàn liền bóp cổ chú đứng sau rồi chỉ tay về ngôi nhà :
- Nhìn đi ! Nhìn cho kỹ đi !! Mày có thích văn tao không ? Tắt rồi mà thế à ?? Mày có tin tao sẽ chọc lòi đôi pha của mày không hả thằng lùn ??
Chú kia thấy thật khó hiểu, và đành im lặng. Có tiếng xôn xao ở đằng sau :
- Thôi có gì từ từ giải quyết ông ê
- Ừ có gì anh em bảo nhau sau. Vào nhà nhanh thôi tôi đói hoa hết cả mắt rồi !
- Tôi thấy buồn đái vl rồi chắc vào nhà tôi đái ngập con mẹ nó cái nhà xí mất !!
Các chú nhốn nháo mở cửa đi vào. Vừa vào đến nhà ai nấy đều hết sức lạ lùng. Đồ đạc trong nhà đc sắp xếp dọn dẹp sạch sẽ, nồi thức ăn thơm phức, sàn nhà thơm tho bóng lộn soi đc cả gương.
Một chú vội ngạc nhiên chỉ tay về phía cái bàn :
- Ối trời ơi ! Ai đã dùng chiếc dĩa của tôi ?
Một chú nữa lại hoảng hốt:
- Ối ai đã uống 1 ít rượu của tôi thế này ??
Có tiếng gắt gỏng kêu lên :
- Đéo mẹ thế mà cũng loạn lên. Nhìn này ! Đứa nào ăn gần hết con mẹ cả cái bánh của tao rồi !!
Chú lùn đầu đàn lại quát to :
- Im mẹ hết đi mấy thằng lùn ! Có đứa nào đang ngủ trên giường đây này !
Tất cả bỗng im bặt không ai nói lời nào, mọi ánh mắt đều nhìn về phía chú lùn đầu đàn. Chú ta đang lấp ló trên cầu thang. Mọi người xúm xụm vào nhau đi lên, chợt 1 chú giơ tay ra hiệu : “ Từ từ đã !! “.Chú ta chạy xuống bếp mở rương ra lấy 1 con dao Thái Lan dài vãi chưởng chạy lên : “ Các ông hãy bình tĩnh. Nhỡ đâu đấy là trộm cắp nghiện ngập gì thì sao..Để tôi quả này, nếu có biến là phệt cho nó xanh cỏ luôn. Con hàng này tôi giấu kĩ lắm hôm nay mới có dịp sử dụng, chỉ cần ăn 1 phát vào người thôi , không chết vì mất máu thì cũng chết vì uốn ván “. Mọi người xúm xít vào nhau lò dò đi lên cầu thang từng bước một.
- ỐI VL !!
Một người buột miệng khẽ thốt lên, chú lùn đầu đàn quay lại dứ dứ nắm đấm ra hiệu im mồm. Chú kia bỗng thỏ thẻ :
- Là con gái các ông ạ !!
- Gái à ! Ở trong rừng mà cũng có dịch vụ sao ??
- Không phải đâu ông ơi nhìn có vẻ ngoan hiền lắm.
- Ôi lậy chúa tôi con này bị ngã vào hố vôi hay sao mà người nó trắng bệch ra thế này ??
Cả lũ xôn xao xì xầm, mon men kiễng chân đi từng bước 1 như lũ trộm cắp. Bỗng dưng 1 chú lùn há mồm to hết cỡ :
- HẮTT XÌI HƠIIIIIIIII ỐI GIỜI ƠIII !!
Tất cả như vỡ òa, cả 7 người chạy chồng chéo lên nhau lăn lông lốc, thấy có động Bạch Tuyết ngồi bật dậy dụi mắt. Nàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy 7 chú lùn đang ở trước mặt mình . Thấy vậy nàng liền cười xuề xòa :
- A ! Hóa ra chủ nhà đã về . Xin chào mọi người em tên Bạch Tuyết, em ở cách đây không xa và bị người ta hãm hại, có thể làm ơn cho em tạm trú lại đây ít ngày được không ?
Ai nấy cũng đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Bạch Tuyết, tất cả nhốn nháo :
- Được! Được! Ở đây bao lâu cũng được ! Được hết. Tội nghiệp cô bé đáng thương..
Riêng có chú lùn đầu đàn vẫn cau có và chen ngang :
- Ở lại thì phải như thế nào chứ… có phải thích là ở đâu..
Bạch Tuyết vội phân trần :
- Các chú cho em ở nhờ, em sẽ lo chuyện bếp núc nhà cửa, các chú không phải làm việc gì cả. Yên tâm đi em ăn ít lắm em ăn như mèo ấy mà …
- Ngày xưa nhà bà tôi nuôi con mèo mà 1 ngày nó ăn hết gần 1 cân thịt bò đấy ! –chú ta vẫn tỏ vẻ khó chịu.
Những người khác nài nỉ :
- Thôi chúng ta phải nên giúp cô bé ấy chứ…
Bạch Tuyết kể lể với dáng vẻ tội nghiệp :
- Em khổ lắm.. các chú không giúp thì chắc em chết mất
- Thôi thôi không phải trình bày !! Được rồi, cứ ở đi. – chú lùn đầu đàn xua xua tay rồi bỏ ra ngoài nhưng vẫn giữ bản mặt cáu gắt.
Vậy là hàng ngày, khi các chú lùn đi làm ở mỏ than, Bạch Tuyết ở nhà giặt giũ nấu nướng. Lần nào trước khi đi các chú lùn cũng đều dặn nàng trông nhà cẩn thận không đc chon gười lạ vào nhà, nhất là bọn lừa đảo từ thiện. Nàng đều gật đầu dạ vâng và các chú lùn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
------
Cùng lúc này, ở lâu đài, bà hoàng hậu sau khi đã sang tên đất cho tên giết thuê xong xuôi ổn định. Tối hôm ấy bà ta lại lôi chiếc gương chiếu hậu ra và gọi hà mã thần kì lên :
- Bây giờ thì ai là người xinh đẹp nhất vương quốc này nào ?
- Thưa hoàng hậu, ngày xưa người đẹp tuyệt vời, nhưng giờ người cũng đẹp bình thường thôi. Thần thấy mọi người đều công nhận rằng Bạch Tuyết là người đẹp nhất , càng ngày càng đẹp.
Hoàng hậu há hốc mồm không tin vào tai mình nữa :
- Ngươi nói gì ? chả phải Bạch Tuyết đã chết rồi sao ?!?
- Ai bảo thế nào ? Ôi hoàng hậu ơi thế thì người lại chả biết gì rồi. Ngồi đây kể cho mà nghe..
Vậy là con hà mã lắm chuyện thích hóng hớt ấy kể lại từ A > Z mọi chuyện xảy ra, bà ta nghe xong liền ba máu sáu cơn lên rồi quát tháo :
- Vậy là tên lưu manh chó chết kia dám lừa ta ư ?! Lậy chúa tôi, bằng này tuổi đầu rồi còn để thằng trẻ con nó lừa cho ăn dồi lợn .. trời ơi ta không thể tin được !!
- Ngạc nhiên chưa !!
Và rồi bà ta ra lệnh tìm bắt tên giết thuê, nhưng hắn đã nhanh chóng bán 2 mảnh đất kia với giá cực rẻ rồi đã mất hút. Quả là 1 tên có đầu óc và làm kinh tế giỏi. Bà ta uất lắm,quyết tâm tự tay tiêu diệt Bạch Tuyết. Bà ta cho xây 1 tầng hầm sâu dưới lâu đài rồi hàng ngày xuống nghiên cứu ra thuốc độc và tẩm vào chiếc thắt lưng.Cuối cùng cũng thành công. Bà ta make up thành 1 bà già rách rưới đi bán dạo,trước khi đi vẫn không quên gọi hà mã lên 1 lần nữa :
- Hà mã thần kì mau thức dậy.. Cộp cộp cộp..
Hà mã hiện hình, nó hếch mõm lên :
- Mày là ai ? Sao lại tế tên tao lên ? Mày có biết tao là ai không ?
- Thế mày có biết tao là ai không ?
- Là ai nói đi !
- Ta chính là hoàng hậu đây !
- Vớ vẩn. Mày mà là hoàng hậu thì tao là vịt Donal đây ! Tin không ?
- Hỗn xược ! – vừa nói bà ta vừa giơ chiếc vương miện lên – Nhìn đi !!
Hà mã thấy thế vội hốt hoảng rối rít, bà ta cáu kỉnh :
- Vào vấn đề chính đi. Bạch Tuyết chính xác đang ở chỗ nào ? hãy mau nổ địa chỉ cho ta !
Hà mã chỉ rõ nơi cho hoàng hậu. Vậy là bà ta chắc cốp yên tâm cắp đít đi vào rừng.
Đi cả buổi rất xa, cuối cùng đến nơi thì bà ta thấy Bạch Tuyết đang ngồi hát bên chậu nước. Vừa thấy bóng dáng người lạ, nàng quách tỉnh đứng phắt dậy bắn thẳng vào nhà khoá trái cửa luôn. Mụ hoàng hậu độc ác liền lọ mọ đến bên cửa sổ mời chào :
- Con gái, ta đang đi đổ buôn đồ của nữ, có vài món rất đẹp mà ta nghĩ sẽ rất hợp với sắc đẹp của con. Con có muốn xem qua và mở hàng cho ta không ?
Bạch Tuyết nghe thấy vậy liền mở cửa chạy tót ra ngoài thích thú. Mụ hoàng hậu giơ lên 1 chiếc thắt lưng to và nói :
- Ta thấy tất cả món đồ ở đây có món này là đẹp nhất. Bạch Tuyết thấy vậy nhăn mặt :
- Eo.. con gái ai đeo cái loại thắt lưng to này .. Xấu bỏ xừ đi được. Nhìn như hàng si đa. Thôi bỏ qua..
- Không không.. Con ở lâu trong rừng không biết là phải rồi. Nhìn này ! Buộc vào bụng trông rất sang mà lại tôn dáng nhé ! Thấy chưa ?
Vừa nói bà ta vừa ướm thử chiếc thắt lưng vào người Bạch Tuyết. Nàng cũng thấy nó không đến nỗi.
- Uhm...Cũng đc đấy. Bao tiền thế ?
- Vì là mở hàng nên ta sẽ tặng luôn cho con . Tuyệt vời chưa !
Bạch Tuyết vui vẻ gật đầu, rồi mụ hoàng hậu độc ác luồn chiếc thắt lưng qua rồi nghiến răng kéo thật mạnh. " HỰ !! ". Bạch Tuyết bất động nằm dưới đất, chiếc thắt lưng vải thô không co dãn tẩm độc đang thít chặt ngang bụng nàng. Mụ hoàng hậu thấy vậy liền khoái chí ra về :
- Vậy là chết mẹ con Bạch Tuyết ! Hahaahaaa
Bà ta vừa đi được 5 phút thì 7 chú lùn về đến nhà.
Thấy Bạch Tuyết đang nằm sấp mặt lồn dưới đất, các chú vội vã lao ngay đến.
- TRỜI ƠI CÓ CHUYỆN GÌ THẾ NÀY ?!
Các chú lùn có gắng nâng người nàng ngồi dậy, người nàng đã mềm oặt như 1 sợi miến. 1 chú vội kêu lên :
- Nhìn kìa ! có 1 cái gì đấy đang buộc ngang bụng cô ấy kìa !
- Lậy chúa tôi nhìn như dây thắt cổ !
- Mau mau vào bếp lấy cái banh dao lam ra đây nhanh !
Mấy chú nhốn nháo tìm dao rồi cắt dây, Bạch Tuyết bật dậy lè lưỡi ra thở. Nàng như được sinh ra lần thứ 2. Bạch Tuyết kể lại mọi chuyện cho các chú lùn nghe, nàng cảm thấy đau bụng giữ dội. chú đầu đàn vội cằn nhằn :
- Đã bảo đứa nào lạ mặt lọ mọ quanh đây là phải đề phòng mà !! Sống trong rừng phức tạp lắm chứ có như lâu đài của cô đâu !! Tai hại chưa. Thằng út mau đi hái cây nụ cười về đây để chữa đau bụng !
Chú út đốt nến soi đường đi hái 1 nắm cây xanh về và nhóm bếp xào lên, chú ta băm nhỏ rồi rải lên 1 tờ giấy thấm dầu, đưa cho Bạch Tuyết dùng. Quả nhiên dùng xong nàng không thấy đau bụng nữa mà cảm thấy khỏe khoắn lạ thường. Nàng nghĩ thầm :" Mẹ cái loại thần dược của bọn lùn thích thật !!".
Tất cả nhảy múa hò hét, 1 chú cầm cây đàn tì bà đánh nhạc thật căng, có chú thì cứ đập đầu vào chiếc trống tạo nhịp. Mọi thứ có vẻ rất vui.
--------
Quay trở lại với mụ hoàng hậu độc ác, khi bà ta về lâu đài liền cầm gương gọi hà mã :
- Giờ thì không cần phải hỏi ta cũng biết ta là người xinh đẹp chắc luôn !
- Thưa hoàng hậu, thế thì người nhầm rồi đấy !
Bà ta chột dạ, con hà mã nói chậm rãi :
- Bạch Tuyết vẫn chưa chết. Nó đang ăn chơi nhảy múa phê lòi ra cùng mấy thằng lùn kia kìa !!
Lần này mụ ta sôi máu lắm, quyết tâm chế 1 loại độc dược mạnh hơn. Mụ tự giam mình dưới tầng hầm nhiều ngày đêm và chế ra 1 quả dưa hấu chỉ nhỏ bằng nắm tay. Mụ ta tẩm độc vào và lại lóc cóc đi đến nhà của 7 chú lùn. Lần này trước khi đi mụ đã cay cú nói với hà mã :
- Lần này mà Bạch Tuyết không chết thì chặt con mẹ đầu ta đi !!
--------
Bạch Tuyết đang rửa bát, bỗng nhiên thấy có 1 bà già lạ mặt đứng ngoài cửa. Nàng vội cầm con dao lên và hét lớn :
- ĐI RA CHỖ KHÁC ! Ở ĐÂY CẤM VÀO !
Mụ ta thấy vậy liền giơ tay ra hiệu :
- Từ từ đã nào cô gái trẻ. Từ từ đã.. làm gì mà căng... Ta có món quà muốn tặng cho cô
- Quen biết gì mà tặng quà ? Bà là ai ?
- Là ai cô không cần biết. Ta biết cô là người đẹp nhất thế gian, nên ta muốn tặng cô 1 thứ rất quý báu từ miền quê xa xôi của ta..
Vừa nói bà ta vừa lôi quả dưa hấu từ trong giỏ ra. Thấy quả dưa chỉ bé bằng cục cứt voi, nàng bắt đầu nghi ngờ :
- Dưa gì mà bé thế này ?
- Bé thế mới hiếm đấy cô gái trẻ à.. Loại dưa này chỉ cần cắn 1 miếng thôi, 1 miếng nhỏ thôi. Cô sẽ trở nên thật xinh đẹp.. và.. nó có thể cho cô 1 cảm giác thăng hoa hết sức !
Bạch Tuyết nghe sơ sơ qua thấy giống văn của mấy thằng lừa đảo , liền bộp lại ngay :
- Thôi đi má ! Nhìn tôi có giống con nhà quê không mà lôi dăm ba cái câu tiếp thị ấy ra lừa. Trên đời này làm chó gì có loại dưa nào như thế !
- Cô chẳng biết gì cả.. Đúng là chẳng biết gì cả. Đây là loại dưa bản đặc biệt, hàng cấm đấy, vất vả lắm mới có thể có được. Có phải mớ rau ngoài chợ đâu... Thôi vậy, ta có lòng tốt muốn tặng cô mà cô không cần thì thôi vậy..
Bà ta chợt quay đi, Bạch Tuyết đắn đo : " Có nên không nhỉ.. Mà thôi kệ, có mất tiền đâu mà lo, lại còn được ăn được đẹp nữa ! Thôi chắc chả sao đâu". Lòng tham đã đánh bại nàng. Nghĩ vậy nàng gọi bà ta lại :
- Thế quay lại đây cho thử cái xem nào ..
Cá đã cắn câu, mụ hoàng hậu sung sướng hớn hở vào rồi đặt quả dưa lên bàn rồi cẩn thận cắt 1 miếng bé bằng viên thuốc cờ lô xít. Bạch Tuyết thấy vậy liền bĩu môi õng ẹo :
- Eo ơi cho có tý này thôi á ?
- Thế thôi. Đéo mẹ đã không mất tiền còn đòi hỏi ! Mà đừng vội coi thường, chỉ cần cắn 1 phần tư chỗ này thôi là có tác dụng rất mạnh !
Bà ta thận trọng đưa cho Bạch Tuyết :
- Nhớ cắn 1 phần tư thôi nhé. Quá đà là sấp mặt lồn không ai đỡ được cho cô đâu !!
Bạch Tuyết vẫn do dự :
- Có thật là vừa đẹp lên mà lại vừa thăng hoa không ?
- Đúng thế. Sẽ đẹp gấp 10 lần. Ta bảo hành nếu không đẹp thì chặt đầu ta đi !
- Có thích hơn loại thần dược của 7 chú lùn không ?
- Xìì.. Loại đấy chỉ đáng loại pha phách tạp nham, sao có thể bì với thứ của ta được !
- Hàng cấm vậy có sợ bị dích không ? Giờ không có đặc xá đâu đấy !
- Không phải lo. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì bói đâu ra lính ngự lâm mà phải ngại.
Vậy rồi Bạch Tuyết cố gắng khó khăn nhe răng cắn đúng 1 phần tư miếng dưa bé tý. Miếng dưa vừa trôi xuống cổ họng, nàng ta trợn ngược mắt giật đùng đùng rồi ngã vật ra sàn. Mụ hoàng hậu nhảy cẫng lên vì sung sướng. Mụ ta không quên giơ chân đá mấy phát vào mặt Bạch Tuyết cho bõ ghét, bõ công lặn lội đường xa mấy lần.
Lần này mụ ta yên tâm ra về. Và lần này hà mã cũng tươi cười hớn hở :
- Xin chúc mừng hoàng hậu ! Giờ thì người lại người đẹp nhất !
--------
7 chú lùn đi làm về và lần này thấy Bạch Tuyết đã tắt thở, làm mọi cách mà không cứu vãn được gì, ai nấy cũng đều khóc lóc đau khổ. Nhưng đã muộn. Tất cả đành chấp nhận sự thật..
Bạch Tuyết khi chết vẫn rất đẹp nên 7 chú lùn không nỡ chôn cô vào lòng đất, mà để cô nằm trên 1 đoạn gỗ dài rồi bọc ni lông quấn băng dính dán lại. Tất cả đều đau buồn bỏ ăn bỏ ngủ bỏ cả làm ngày ngày ngồi bên trông xác Bạch Tuyết. Thời gian cứ thế trôi cho đến 1 ngày đẹp trời, có 1 người đàn ông đẹp giai như Tây vào gõ cửa :
- Có ai ở nhà không ?
Chú lùn đầu đàn liền chạy ra rồi hỏi :
- Có chuyện gì thế ?
- À ! Ta là hoàng tử.. Ta đang đi ngang qua đây thì bỗng nhiên phang phải ổ gà.. xước hết cả tay rồi ngươi có thể cho ta xin ít nước rửa tay được không ? Ta sợ nhiễm trùng...
Chú lùn quay vào và lẩm bẩm :
- Mẹ , Hoàng tử đéo gì mà đi xin nước rửa tay !
Bỗng nhiên Hoàng tử ngó vào nhà và nhìn thấy 1 cảnh tượng hết sức lạ kì, 1 đám người lùn ngồi xung quanh 1 cô gái xinh đẹp đang bọc kín ni lông, anh ta thấy lạ quá liền hỏi :
- Người kia là ai ? Tại sao lại ướp xác cô ta ?
Các chú lùn buồn bã :
- Đó là nàng công chúa Bạch Tuyết. Nàng bị người ta đầu độc hãm hại và đã chết..
- Trời ơi là Bạch Tuyết đó sao ! Tại sao công chúa lại ở đây ?
- Vì bị mụ hoàng hậu ác độc thuê người đi lùa và nàng phải trốn ở đây..
- Tại sao nàng chết mà vẫn còn đẹp quá vậy ?
- Tại... mà tại làm sao hỏi làm gì ? Đến đây xin nước hay đến đây lắm chuyện ? - mọi người đều cáu gắt lên.
Hoàng tử liền mon men đến đứng nhìn 1 lúc lâu và nói :
- Có thể cho ta hôn nàng 1 phát được không ?
Tất cả chú lùn đều cự tuyệt là Không ! Nhưng rồi do hoàng tử nài nỉ mè nheo nhiều quá nên đành tặc lưỡi đồng ý. Dù sao thì nàng Bạch Tuyết cũng đã chết rồi. Hoàng tử quỳ xuống, khó khăn bóc lớp băng dính ra. Bạch Tuyết thật đẹp. Trông nàng như đang ngủ chứ không phải đang chết. Hoàng tử dí mồm vào hôn nàng 1 phát thật lâu và anh ta chợt nghĩ liệu có cách nào để có thể hôn nàng mỗi ngày được không ?" Anh ta chợt nhớ ra 1 cách mà vua cha đã truyền lại để cứu các công chúa bị ngủ trong rừng. Hoàng tử tuyên bố 1 câu xanh rờn :
- Nếu ta cứu được nàng sống lại thì sao ? Ta có thể cầm nàng về làm vợ được chứ ?
Các chú lùn gật gù suy nghĩ, dù sao thì công chúa lấy hoàng tử là đúng rồi, mà về làm dâu 1 người giàu có chả phải đỡ vất vả hơn sao, lại còn là ân nhân cứu mạng nữa. Vậy là các chú lùn đồng ý luôn. Thật là dễ tính như phởbò. Thế rồi hoàng tử chìa 2 ngón tay ra, chọc 1 phát vào 2 lỗ mũi Bạch Tuyết và xách ngược lên thật mạnh ! Quả nhiên nàng Bạch tuyết bỗng mở mắt bật dậy nôn ọe khắp nhà. Ai đấy cũng đều rất vui mừng. Bạch Tuyết như được sinh ra lần thứ 3, nàng hạnh phúc và cưới luôn hoàng tử - ân nhân của đời mình. Cả 2 người đánh xe về thẳng vương quốc.
-----------
1 ngày đẹp trời , tại lâu đài của mụ hoàng hậu độc ác, khi bà ta đang ngồi chải chuốt, 1 tên người hầu đi vào và đưa thiệp mời có đề tên Bạch Tuyết. Mụ ta dừng hình vài giây, hoang mang rồi tự an ủi mình rằng đó chắc chỉ là sự trùng hợp vớ vẩn nào đó thôi nên liền đi dự tiệc cưới luôn.
Lúc này theo nguồn tin của bọn chim lợn, 7 chú lùn hay tin bà hoàng hậu sắp đi ngang qua đây để dự tiệc liền lên kế hoạch dằn mặt trả thù. Hôm ấy khi chiếc xe vừa đến nơi tập kích thì tất cả 7 người đều ném mắm tôm tới tấp vào xe.
Tất cả quân hầu và những kẻ bảo kê đi theo đều không chịu đc mùi hôi thối nên bỏ chạy, bà hoàng hậu bị kẹt lại xe vì chiếc váy lòe xòe vướng víu. 1 chú lùn xông vào với con dao thái lan dài vãi chưởng trên tay và hét lớn : " CHẾT MẸ MÀY ĐI ĐỒ CON LỢN ! " rồi bổ 1 phát vào bả vai mụ, sau đó tất cả ù té chạy mất hút. Đó là vụ va chạm lớn đc ghi vào lịch sử của vương quốc : 1 đám người lạ mặt dám va với người của nhà nước ".
Mụ ta ăn phát chém liền bỏ chạy về lâu đài và băng bó vết thương.. Không lâu sau thì uốn ván mà chết.
Cuối cùng nàng Bạch Tuyết sống trọn đời hạnh phúc bên hoàng tử đẹp trai và đẻ ra thằng cu da đen vãi chưởng...
Comments
Post a Comment