Hãy bên anh dù ngoài kia có giông bão hay bình yên. Anh sẽ lặng thầm yêu em, lặng thầm bên em chờ cho đến khi em đến bên anh , chờ đến khi mọi cơn giông tố trong lòng em đã ngủ yên.
*
Chiều tà. Nắng quái chiếu gay gắt khiến những hàng cây như héo hon trĩu xuống sau làn bụi của ngày hè oi ả. Con đường dường như cũng khô khốc và căng mình bỏng rát trong ánh nắng cuối ngày. Cô rảo bước thật nhanh về phía chiếc xe buýt đang dừng lại ở bến. Cái dáng cao cao, mảnh khảnh của cô nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông đang hối hả trên đường về nhà. Những giọt mồ hôi còn đọng lấm tấm trên trán, cái nóng đầu hè khiến cô thấy bức bối, khó chịu đến ngạt thở bởi mùi đường, mùi xăng xe, cô cởi chiếc áo kẻ ca rô buộc quấn quanh eo, chiếc mũ lưỡi trai ôm gọn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc bấm cũng đang chuyển màu vàng trong nắng. Giờ trông cô với style bụi bặm, khỏe khoắn khác hẳn với lớp áo công sở sáng nay.
Cuộc sống vẫn cứ chảy trôi, thời gian cũng không dừng lại đợi ai, cô cũng vậy, lặng lẽ sống, lặng lẽ đi về trên con đường này. Giữa thành phố đông đúc, tấp nập tưởng như quen đến từng con phố nhiều khi chợt nhận ra mình đang lạc trong điệu cô đơn. Mà cũng phải thôi, cô sống một mình nơi đây phải bươn trải để trụ vững giữa chốn đô hội này, dù con đường cô đi có in mòn dấu giày mỗi ngày thì thế giới cô đang sống vẫn cứ xa lạ khi cô chỉ nhìn nó qua tấm kính vô hình. Cô buông trôi mọi thứ trong tiếng tích tắc của thời gian…
Xem thêm: Đọc truyện ngôn tình trung quốc hay nhất
Ngày ngày cô chạy xe đi làm có khi lại đón xe buýt để phù hợp với công việc, một phóng viên săn tin như cô càng kiếm được tin thú vị, chưa nói đến những tin giật gân sẽ càng đem lại hiệu quả cho tờ báo và cô lấy mục tiêu đó làm phương hướng trong công việc, cũng như chạy theo nó để biết mình đang rất bận rộn không còn tâm trí nghĩ đến những điều khác. Khắp hang cùng ngõ hiểm của thành phố này cô đã quen mặt. Nhiều khi cũng thật lạ, những ngày nghỉ cô không ở nhà mà leo lên chiếc xe buýt đi vòng quanh thành phố, tìm và khám phá cho mình những địa điểm thú vị. Cuộc sống không ngừng nghỉ, đôi chân cô không mỏi và tinh thần thì luôn hăng say- đó là những gì người ta biết và nói về cô.
hãy bên anh
Sáng nay cô đến văn phòng và nhận được lịch đến phỏng vấn, viết bài cho một công ty. Bước chân vào công ty còn chưa rõ đường nào phải đi, đang lơ ngơ cô va ngay vào một người lạ, chiếc túi trên tay rơi bịch xuống đất :
– Cô có sao không?
– Không. Tôi không sao? Xin hỏi, đường đến phòng họp báo ở đâu?
– Cô đi lên tầng hai rồi rẽ phải.
– Cảm ơn anh. Anh là bảo vệ ở đây à?
– Tôi…à, ừ là người làm công ở đây. Sao cô hỏi vậy?
– Thì trông mặt anh búng ra sữa thế kia chắc là mới vào làm, tôi đoán thế. Dù sao cũng cảm ơn anh.
Cô chào tạm biệt anh ta rồi tiếp tục công việc tìm đường đến phòng họp báo. Còn anh vẫn đứng ngẩn người chưa hiểu cô gái kia từ đâu ra mà lạ lùng đến vậy. Anh cúi nhìn bộ quần áo mình mặc rồi lẩm bẩm: “Mình giống bảo vệ thật à?”.
Buổi họp báo diễn ra nhanh chóng, bất ngờ và cũng ngạc nhiên khi người tiếp cô là anh chàng lúc sáng. Cô bối rối rồi đưa danh thiếp của mình cho anh rồi mỉm cười chào cảm ơn :
– Có gì cần đến công tác báo chí hãy liên lạc với chúng tôi.
Một ngày dường như quá ngắn so với tất cả những gì cô muốn làm. Cô dành cho mình những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi sau những ngày làm việc căng thẳng. Cô trở về với chính cô trong những lúc lặng thinh, trầm ngâm. Cuối tuần trời mưa tầm tã, cô ngồi nhìn màn mưa xối xả qua ô cửa và lẩm bẩm theo giai điệu bài hát :
“Trở về với chính ta, còn lại đây lẻ loi, không có ta bên ta ôm ta đâu.
Đời ai cũng ước ao, đời ai cũng ước mơ và ai cũng tắt khi cơn mưa xa rời quá.
Và rồi em đã đi, và rồi ta vẫn đây và dù trời mưa ta vẫn khóc cho thân ta.
Để thời gian xóa đi, để cho nước cuốn đi, cuốn đi cơn đau không nói nên lời.”
Sống lâu trong sự chạy trốn rồi bận rộn của thời gian cùng công việc, cô tưởng mọi thứ trong cô đã ngủ yên thật rồi. Nhưng ngày hôm qua không phải để lãng quên mà ký ức ấy chỉ là tạm thời ngủ quên đâu đó rồi khi những kỷ niệm ùa về chúng lại được đánh thức. Cô muốn được tắm trong cơn mưa trắng trời ngoài kia, có lẽ mưa lạnh nhưng biết đâu đấy mưa sẽ lại cho cô tìm thấy hình ảnh anh của ngày xưa nhưng cũng sẽ như cuốn đi mọi nỗi nhớ lẫn niềm đau trong cô bấy lâu nay.
Cái thời mơ mộng của cô trôi nhanh như vạt nắng hè chỉ khẽ bừng lên rồi tắt ngấm trong cơn dông chiều. Một trái tim một tình yêu cô dành cho anh khiến cô ngỡ mình sẽ mãi được hạnh phúc. Cô yêu anh bằng trái tim chân thật cùng lời nguyện ước anh sẽ trở về bên cô sau bốn năm du học. Cuộc đời đã cho cô tình yêu thì cô sẽ trả ơn bằng niềm tin vào anh và tương lai. Thời thanh xuân trong cuộc đời mỗi người cũng chỉ như hoa nở một lần rồi tàn, và cô giữ sắc xuân ấy cho anh, chờ anh trở về. Những năm tháng không có anh bên cạnh, cô giấu tủi hờn, cô đơn vào những lần đi dạo một mình trên những con đường, trong những góc quán nhỏ – nơi in dấu chân của hai người từng hạnh phúc. Nước mắt, nỗi buồn sẽ cho quả ngọt hạnh phúc…Chỉ như vậy thôi với cô cũng là đủ cho những ngày mòn mỏi chờ anh trở về.
Anh trở về, anh vẫn bên cô nhưng không còn như ngày xưa, thời gian cùng tiền bạc dường như khiến anh thay đổi. Cô lo lắng, hoang hoải tìm cho mình một câu trả lời về sự thay đổi trong anh. Trước mắt cô vẫn là anh bằng xương bằng thịt nhưng tâm hồn ấy đã đổi khác. Những điều cô cảm nhận và lo sợ đã xảy ra khi anh đứng trước cô và lạnh lùng:
Anh trở về, anh vẫn bên cô nhưng không còn như ngày xưa, thời gian cùng tiền bạc dường như khiến anh thay đổi. Cô lo lắng, hoang hoải tìm cho mình một câu trả lời về sự thay đổi trong anh. Trước mắt cô vẫn là anh bằng xương bằng thịt nhưng tâm hồn ấy đã đổi khác. Những điều cô cảm nhận và lo sợ đã xảy ra khi anh đứng trước cô và lạnh lùng:
– Gia đình anh không đồng ý cho chúng ta tiến tới hôn nhân. Bố mẹ anh phản đối vì chúng ta không hợp tuổi.
– Chúng ta sẽ thuyết phục và chờ đợi lời đồng ý của bố mẹ chứ anh? Chúng ta sẽ không từ bỏ chứ? – Cô hỏi anh trong những giọt nước mắt trực trào ra trên gương mặt thảng thốt đang xanh dần đi:
– Anh biết anh vẫn còn yêu em, nhưng anh không thể phản đối lại bố mẹ. Anh xin lỗi nhưng chúng ta nên kết thúc mọi thứ thôi. Anh không muốn bắt em phải chịu khổ khi chờ đợi thêm. Em sẽ tìm được người tốt hơn anh để mang lại hạnh phúc cho em.
– Sao? Anh nói sao? – Tai cô ù đi trong những lời nói xát muối của anh:
– Đó chính là câu trả lời của anh dành cho em sau bao năm em chờ đợi anh và sau bao dự định chúng ta đã nói đến.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn , khổ đau.
– Anh xin lỗi.
Cô lầm lũi quay người bước đi trong ánh nắng gay gắt đang chiếu bỏng rát sau gáy. Câm lặng. Bỏng rát. Giá mà có một cơn mưa rào lúc này cho cô được cuốn mình vào đó để quên hết nỗi đau đang lan tỏa như những chiếc gai đâm vào trái tim đã nghẹt thở của cô. Cô nấc lên, òa khóc, khóc cho nỗi đau biến thành nước mắt. Cô không giữ được tình yêu nơi anh, mọi thứ đã trôi đi đến bất ngờ mà cô không bao giờ nghĩ tới. Tình yêu cô nuôi dưỡng bao năm giờ kết thúc chỉ là lời chia tay nhẹ tênh như vậy? Tương lai mà cô mong chờ là đây sao? Cô là gì trong anh? Anh coi cô là gì? Cô đã thực sự không còn anh? Cô phải làm sao mỗi lần nghĩ tới phải đối diện với anh thế nào khi anh tay trong tay với người con gái khác? Những sự thật này khiến cô phải sống sao?
Tiếng mưa rơi nặng trĩu trong dòng suy nghĩ miên man không điểm dừng trong cô. Đã bấy lâu nay cô tưởng ký ức đau buồn đó kết thúc trong buổi chiều hôm ấy, thế mà giờ đây thỉnh thoảng nó vẫn nhói đau, rỉ máu trong trái tim yêu lần đầu và cũng vấp ngã xuống hố sâu đầu đời ấy. Gò má cô lạnh, cô thiếp ngủ đi lúc nào không hay, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt…
Chuông điện thoại reo vang, cô quờ tay vào chiếc túi xách, giọng uể oải:
– A lô!
– Xin hỏi đây là số máy của Ong Chúa phải không?
– Ai vậy ạ?
Cô tỉnh ngủ dụi dụi mắt khi có người gọi cô như vậy. Cô suýt bật cười nhưng cố tỏ ra nghiêm nghị trong lời nói:
– Sao anh biết tôi? Sao anh biết số điện thoại của tôi? Anh là ai vậy?
– Cô hỏi từ từ thôi, tôi có phải cái máy đâu? Tôi là người đại diện của công ty hôm trước cô đến phỏng vấn.
– Sao anh biết biệt danh của tôi?
– Thì cô để quên tập giấy chỗ tôi, tôi tình cờ biết được tên đó của cô. Cái tên khá thú vị đấy
– À, vậy à! Tôi nhớ ra rồi chàng trai mặt búng ra sữa !
Cuộc điện thoại bất ngờ của anh đã khiến cô bước ra cơn mộng mị để quay trở về mặt đất. Cũng từ hôm đó họ quen nhau, cảm thấy nói chuyện hợp gu nhau, hai người dần trở thành những người bạn thay vì nhà báo và đại diện công ty.
hãy bên anh
Anh, một chàng trai 27 tuổi tràn đầy sức trẻ, niềm đam mê. Anh dồn hết sức mình cho công việc đang theo đuổi nhưng tâm hồn cũng luôn tràn đầy những điều thú vị, hài hước. Anh biết mình kém tuổi cô nhưng vẫn luôn tỏ ra già dặn trước cô song khuôn mặt không tuổi của anh lại đi ngược lại điều đó. Họ lang thang trên con phố lúc tan tầm, anh khẽ quay sang nhìn cô đang chăm chú suy nghĩ gì đó, mái tóc màu vàng cháy nắng của cô, đôi hàng mi dài cong vút …. khiến anh thấy tim mình đập dường như nhanh hơn. Anh giật mình khi cô khẽ huých tay:
– Đi thôi!
Cô và anh cứ như vậy, có khi như những người bạn có khi như những người đồng nghiệp hay anh là địa chỉ quen thuộc cho cô cơ hội cộng tác viết bài. Họ còn có niềm đam mê chung là đi khám phá những nơi mà họ chưa từng biết đến. Anh tìm được niềm vui mỗi ngày khi đi bên cô, còn cô thấy mình có người để trò chuyện chia sẻ tâm sự. Cô cười nhiều hơn mỗi khi được nói chuyện được nhìn khuôn mặt ngây ngô, thật thà và búng ra sữa kia của anh. Mỗi người một dòng suy nghĩ nhưng khi họ ngồi với nhau để tán gẫu hay bàn chủ đề yêu thích thì họ lại tìm thấy cho mình những niềm cảm hứng chung bất tận. Đôi khi cuộc sống nhẹ nhàng hơn khi có người nghe mình nói và có người nói để mình biết quan tâm đến người khắc hơn, lúc đó gánh nặng trong lòng sẽ vơi bớt đi bao nhiêu. Thế mà bấy lâu nay cô cứ tự dồn nén, chịu đựng một mình khiến cảm giác mệt mỏi, bế tắc, không lối thoát cứ ùa đến.
– Huyền của ngày xưa chắc đẹp lắm nhỉ?
– Thế giờ tôi xấu hả?
– Không phải, chỉ là thay đổi ngoại hình thôi. Tôi nói vậy là khi nhìn tấm ảnh của Huyền ngày xưa thấy mái tóc dài màu đen nên hơi lạ thôi.
– Tại sao con trai các anh cứ thích con gái để tóc dài vậy nhỉ?
– Thì thích vẻ đẹp phương Đông, thích mái tóc Việt Nam.
Cô im lặng nhìn tấm ảnh trên tay Phong. Cô khẽ cười chua xót:
– Cái thời đó xa rồi, giờ đã thành dĩ vãng. Thời gian trôi đi thì con người cũng biến đổi thôi.
– Nhưng có những điều là mãi mãi.
– Không gì là bất biến cả?
– Có chứ. Tinh yêu thì không thay đổi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô khẳng định. Cô lạnh lùng, nhếch mép cười:
– Phong đã yêu chưa? Ngày nào đó Phong sẽ thấy căm thù tình yêu khi mà bị đá ra ngoài cuộc sống của người khác.
– Tôi… chưa…
Cô bỏ lại anh còn đang sững sờ trước câu trả đầy lời lạnh lùng của mình. Anh chưa hiểu về cô, về quá khứ mà cô đã trải qua, quá khứ ấy chắc u uất như cái cách nhìn đời, nhìn người của cô vậy.
Cô dẫn anh đến quán cà phê quen thuộc, trước đây chỉ một mình cô đến để tìm cho mình một không gian khác rồi hít thở bầu không khí mà cô muốn cảm nhận riêng mình. Họ bước vào quán, không gian cổ điển với những gam màu trầm, một khúc nhạc vang lên dễ làm người ta quên hết gánh nặng cuộc sống ngoài cửa. Dường như cô đã trở thành khách hàng quen thuộc của quán. Cô nhân viên nở nụ cười tươi:
– Vẫn là Americano chứ chị?
– Ừ, vẫn như thường lệ.
– Còn anh?
– Cô ấy uống gì, tôi uống nấy.
– Anh biết tôi uống gì mà nói vậy? Loại thức uống anh không uống được cũng uống à?
– Thì tôi thích mọi thứ thuộc về Huyền, vậy thôi.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô, làm trò kia khiến cô không thể vặn vẹo anh nữa.
– Hình như Huyền là khách quen ở đây thì phải?
– Có lẽ vậy. Tôi thường lang thang khắp ngóc ngách của thành phố này để kiếm thông tin viết bài hay những khi tâm trạng không tốt tôi thường lang thang một mình. Tôi đã tìm được quán cà phê này và coi đó như một nơi trú chân trong những ngày tâm hồn nổi bão.
– Thế là hôm nay tôi là cơn bão của Huyền à?
Cô hơi bối rối:
– Bình yên quá sẽ lại có bão, mà bão nào thì cũng qua đi thôi. À, anh có muốn viết gì vào những tờ giấy bí mật này không? Tôi thường ghi một vài dòng mỗi khi đến đây.
Nhìn Huyền chăm chú suy nghĩ và ghi thật cẩn thận và chu đáo vào mẩu giấy trên tay, anh nhoẻn cười:
– Phong cười gì vậy?
– Tôi cười vì thấy Huyền cũng có những lúc trẻ con như vậy. Không giống như cái danh Ong chúa mọi người gọi .
Mặt cô hơi bừng đỏ trong hơi nóng tách cà phê đang lan tỏa và nghe anh nói.
Trong tiếng nhỏ giọt của ly cà phê, anh nói:
– Tôi biết tình cảm của tôi đối với Huyền như thế nào? Trước đây tôi chỉ biết tới công việc, nhưng từ khi Huyền xuất hiện làm cho tôi thay đổi cách nghĩ, cách sống và tôi muốn được làm bờ vai cho Huyền dựa những lúc phải một mình cô đơn.
Cô lặng thinh không đáp, cô ngước mắt nhìn anh:
– Nếu Phong thấy tò mò và nghĩ thương hại tôi thì đừng bao giờ nói những lời như vậy trước mặt đó trước tôi, làm ơn?
– Huyền đang lẩn tránh điều gì, tôi biết. Tôi muốn cho Huyền dựa vào những lúc em cần một bờ vai để khóc và một trái tim lắng biết lắng nghe .
– Thôi, đủ rồi. Chuyện của tôi, tôi tự biết lo. Tôi cảm ơn Phong vì đã làm tốt trách nhiệm của một người bạn. Tôi đã đủ rắc rối với những gì mình đã có và giờ không muốn tiếp tục thêm mối quan hệ nào nữa.
– Huyền đừng lẩn tránh quá khứ, đừng lẩn tránh tình cảm của mình được không? Em đừng nghĩ tôi ít tuổi hơn em mà không thể che chở, bảo vệ em. Hãy cho tôi cơ hội!
– Một cô gái yêu hết mình nhưng đáp lại là sự tuyệt vọng bởi hoàn cảnh cay nghiệt và lòng người đổi thay, liệu tôi còn niềm tin để tin vào tình yêu nữa hay không? Sẽ thế nào khi Phong kém tuổi tôi, rồi gia đình Phong sẽ phản đối, tôi đã quá mệt mỏi với những khoảng cách như vậy rồi, tình yêu cũng chết yểu mà thôi. Cuộc đời này không có gì rõ ràng và công bằng cả. Phong hãy từ bỏ ý nghĩ hoang đường đó đi.
– Đó không phải là hoang đường, khi yêu trái tim sẽ có lý trí của riêng nó, Tôi sẽ không rời bỏ em dù thế nào chăng nữa. Em hãy cho tôi một lần chứng minh điều đó.
Cô nhìn anh, ánh mắt vẫn lạnh lùng, rồi bước ra quán mà không ngoảnh lại. Cô chạy đi trong cơn dông chiều và những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi.
Cô vẫn tự lập để học cho mình cách sống mạnh mẽ như cái cây vươn lên trên sa mạc khô cằn. Cô bất cần, cô ngang bướng, nhưng đâu ai biết ẩn chứa trong lớp vỏ cứng cáp ấy là một tâm hồn mệt nhoài khi cứ phải gồng mình lên trước số phận và lòng người. Chênh vênh trên con đường về nhà, cô nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cổng đợi cô:
– Phong đến đây làm gì vào lúc này?
– Huyền uống rượu đấy à? Huyền say rồi.
– Tôi đâu có say, mà say thì có sao nào? Tôi không muốn che giấu những mớ cảm xúc hỗn độn này trong lòng nữa, tôi chán khi chúng cứ bám lấy suy nghĩ tôi… Tôi muốn được chạy trốn…Tại sao lại là ngày hôm nay? Tại sao người đó lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao những xúc cảm trong tôi không thể trở lại , không thể bắt đầu với một ai khác? Tại sao?
Cô gào lên trong những tiếng nấc và ngã gục trên vai anh từ lúc nào. Đêm! Ánh đèn đường buồn lay lắt.
Ngày hôm sau, anh gọi điện cho cô không thấy tín hiệu trả lời . Anh chạy đi tìm cô, tìm đến những nơi cô thường đến. Nhưng tất cả chỉ là sự vô vọng. Anh hoảng hốt khi nghĩ cô sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi anh và ở nơi đâu có thể tìm thấy cô đây?
Cô tìm đến quán cà phê nhỏ, ngồi trong đó và viết những dòng chữ vào mẩu giấy nhỏ :
“ Có lẽ, Phong sẽ không đến đây lần thứ hai cùng mình nữa, không gian này quá buồn cho những ai đang mang nỗi sầu trong lòng. Những lời nói dành cho Phong chỉ là chống lại cảm xúc đang nhen nhóm, tồn tại trong mình. Không muốn lại rơi vào chiếc hố mà số phận biết đâu đấy đang săp đặt sẵn cho mình. Cũng giống như khi con thú bị thương bởi một cái bẫy, lần sau có thế nào thì nó cũng sẽ không bước gần chiếc chiếc bẫy tương tự như vậy nữa.
Lại là một ngày mưa hạ, mưa sẽ mang hết quá khứ còn đọng thành những giọt nước mắt trong tim mình để trả về miền ký ức ngày hôm qua. Mọi hy vọng về anh giờ đã chấm dứt khi ngày hôm qua anh đã sánh bước trong nhà thờ cùng người con gái khác. Tạm biệt tình yêu đầu nhiều nước mắt và khổ đau.
Mình sẽ đi, đi đến miền đất đầy nắng gió của mình, nơi những dòng sông gặp nhau sau cơn giông tố”.
hãy bên anh
Chiều lộng gió. Dòng sông yên tĩnh ngủ dịu dàng trong ánh nắng bắt đầu thức mình. Cô ngồi trên triền sông, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô hồn. Chợt cô ngước nhìn thấy đôi bàn tay đang che những ánh nắng chói chang trên đầu cho cô.
– Sao Phong biết tôi ở đây?
– Tôi đã đến quán nhỏ tìm em, người phục vụ bảo em đã đến đó vài ngày trước đó. Trong lúc tôi tuyệt vọng thì nhớ đến những mẩu giẩy em đã viết, và biết mỗi lần buồn là em lại lẩn tránh ra đây.
Giọt nước mắt cô trào dâng, đôi môi cô run run .
– Hãy bên anh dù ngoài kia có giông bão hay bình yên. Anh sẽ lặng thầm yêu em, lặng thầm bên em chờ cho đến khi em đến bên anh , chờ đến khi mọi cơn giông tố trong lòng em đã ngủ yên.
– Em…sẽ phải làm gì khi quá khó khăn để bắt đầu một tình yêu và niềm tin mới?
– Chúng ta sẽ bên nhau và mỗi ngày chăm sóc tình yêu đó, một ngày nào đó em sẽ cảm nhận thấy cuộc đời này không còn giả dối, không còn những điều vô nghĩa, lúc đó chinh là lúc tình yêu nở hoa. Anh sẽ bên em đi tới cuối con đường – nơi không còn khổ đau, không còn nước mắt phải rơi nữa.
Cô gục đầu vào ngực anh, cánh tay rắn chắc này sẽ che chở và bảo vệ cô, cô biết dù ngày mai vẫn còn là những khó khăn đón đợi, nhưng cô sẽ lại là cô, sẽ để cho trái tim một con đường mới để đến với bầu trời nơi anh đang chờ cô, nơi gieo mầm một tình yêu mới.
Comments
Post a Comment