Truyện ngắn: cho những ngày hạnh phúc bình dị

Truyện ngắn: cho những ngày hạnh phúc bình dị, đọc truyện ngắn tình yêu chọn lọc hay nhất...
Hạnh phúc, đôi lúc chỉ đơn giản, là cùng nhau trồng một luống rau, em nhặt cỏ, anh tưới nước, cho những ngày hạnh phúc bình dị.
Rồi sẽ qua thôi
– Mày chỉ ăn bám, học xong rồi, thì đi kiếm việc làm đi, để tao nuôi mãi sao?
Dì nói một tràng dài, tôi chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Dì nói có sai đâu, tôi đã học xong lớp 12, cũng không thi đại học, thì giờ phải đi kiếm tiền chứ.
– Còn đứng đó à? Tao nói mày không nghe thấy sao? Dì tiếp tục.
– Vâng, con biết, nhưng con…
– Cái Hạnh nhà bên nó cũng mới vào thành phố đấy, mày cũng nên theo nó mà học hỏi.
– Con hiểu rồi dì.
Tôi quay lại nhà trong, gian nhà nhỏ xíu từ sau khi mẹ mất ba chẳng thay thêm đồ đạc gì thêm. Rồi dì về, dì chỉ lẳng lặng cất bức ảnh của gia đình tôi, thay vào đó một bức ảnh mới, ảnh dì và ba. Tôi không nhớ, mình khóc bao nhiêu đêm ướt gối, chỉ biết rằng, dẫu có thế nào, thì mọi thứ mới chỉ là bắt đầu, tôi phải tự lập, phải tự lo cho cuộc sống của bản thân mình, rồi nỗi đau sẽ dần qua đi. Ba đợt này đi làm xa, tôi cũng chẳng biết ba có nghĩ như dì, rằng đã đến lúc, tôi phải đi làm hay không. Nhưng dù thế nào, tôi biết ba rất thương tôi. Nước mắt lại rơi, mà chẳng biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi trở dậy, sắp ít đồ đạc, mang theo bức ảnh mẹ và hai bộ quần áo, tôi nói với dì mai sẽ vào thành phố tìm việc. Dì không nói thêm câu nào, đưa cho tôi hai trăm ngàn, nói tiền đi xe.
Nhìn lại gian nhà nhỏ lần nữa, tôi bước ra ngoài ngõ, rồi đi bộ ra đường lớn, bắt xe vào thành phố. Nắng sớm, có chút chói chang, nước mắt đêm qua cũng khô bớt, thôi thì nhủ rằng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục. Dù hành trang tôi mang, có nặng bởi nỗi buồn, nhưng thôi, phía trước còn nhiều chuyện phải nghĩ hơn bao nhiêu. Tôi xốc lại cái túi đồ, và bước lên xe.

Những ngày xanh
Tôi đến đây, một mình với thành phố này, nhiều người ở vùng xung quanh cũng tìm tới đây, với hy vọng được thay đổi một cuộc sống mới, bớt khó khăn hơn. Còn tôi, chỉ mong, có thể tìm được một chỗ chú ngụ nào đó, kiếm được chút tiền, rồi sẽ đi học tiếp. Việc gì cũng được, lao động chân tay cũng không sao, có 1 công việc chí ít ra là đã tốt lắm rồi. Nghĩ hoài, tôi chẳng biết phải làm gì, bụng đói meo, ngồi phịch xuống vệ đường. À, phải rồi, ở đây có rất nhiều trang trại trồng rau và hoa, ở đó chắc chắn cần thêm nhân công. Tôi đứng dậy, và lân la hỏi tới trang trại trồng rau gần nhất…
Vậy là đã hơn tháng, kể từ khi tôi được chú chủ trang trại nhận vào làm sau khi trình bày rõ hoàn cảnh của mình. Chú bảo, tôi có thể ngủ cùng với mấy chị công nhân cũng làm ở đây từ trước. Tôi được giao nhiệm vụ trông rau trong nông trại, các chị cũng chỉ dẫn tôi rất tận tình. Công việc của tôi là băm nhỏ đất trên luống, rắc phân bón và làm tơi đất rồi gieo hạt rau, sau đó thì tưới nước hàng ngày, chăm cho chúng, nhặt cỏ, nhặt sau, cho tới khi có thể mang chúng đi bán. Chủ chủ trang trại phân công mỗi nhân công một khu đất nhỏ, cứ thế mà làm, chú bảo như thế mọi người sẽ có cảm giác như đang trồng rau trong ruộng nhà mình vậy. Tôi được phân công trồng rau cải. Được cái chúng lớn nhanh, dù đôi tay của tôi có phần bị chai sạn, những giọt mồ hô đổ ngày một nhiều thêm, vì tôi vẫn chưa quen lắm.
Nhưng, cứ mỗi khi nhìn những đợt rau mới lớn dần lên, xanh mát mắt, là nỗi buồn trong lòng tôi nhẹ bớt đi. Tôi cũng thôi không khóc hằng đêm nữa, chỉ mong trời mau sáng để ra với luống rau. Tuy nhiên, có lần làm mệt quá, tôi nằm lăn ra luống đất giữa lối đi. Tôi ngước mắt lên trời, dù thế nào thì tôi vẫn phải sống tốt, để gửi tiền về cho ba, mà không chí ít ra là đủ sống ở đây. Từ ngày tôi đến đây, ba biết tin, chỉ gọi điện có một lần, nhắc tôi cố gắng giữ sức khỏe. Con người ta, dường như khi trải qua quá nhiều đau khổ, sẽ kiệm lời hơn, như ba tôi vậy. Tôi không trách ông, chỉ mong dì sống tốt với ông một chút, còn về phần tôi, ông vẫn là người thân thương nhất.
Có nỗi buồn nào hơn, là người thân thương ấy cũng chẳng thể giúp gì được mình lúc này. Phải tự lực thôi, không hẳn là mang hạnh phúc cho mình, mà cho cả người mình yêu thương nữa, để ba yên tâm hơn về tôi. Nằm ở đây, tôi có tể thấy cả những cái lá non mới nhú của luống cải đang phơi dưới ánh mặt trời trong vắt . Phải rồi, phải dứng lên và đi tiếp không thể gục ngã như vậy được. Nhưng chưa kịp đứng lên thì đã có 1 giọng nói lớn vọng lại:
– Này cô kia, không lo làm việc mà nằm đây ngủ hả?
Tôi cuống cuồng bò dậy, cũng cố hết sức bình sinh mà nói lại:
– Này ai là ai mà tự dưng vào nông trại, mà chân anh, dẫm trụi mất cây non mới nhú rồi kìa?
Tôi chạy tới đẩy chân anh ta ra. Lúc này tôi mới thấy là anh ta cực kỳ đẹp trai, nhất là đôi mắt, đôi mắt rất sáng.
Tự khắc, tôi nghe giọng mình nhỏ xíu:
– Tôi chỉ hơi mệt chút xíu, tôi làm việc tiếp đây!
Rồi tôi ra chỗ luống cải tiếp tục công việc của mình. Làm được 1 lúc, tôi không thể nào tập trung được, vì hình như đang có ánh mắt nhìn mìn.
– Anh còn không mau đi đi.
– À, tôi đi tham quan, chẳng lẽ không được đứng ở vườn rau ngắm một lúc sao?
– À, chi bằng anh xuống đây làm thì hay hơn đấy, nông trại này toàn người chăm chỉ thôi!
– Chăm chỉ như cô, vừa lăn ra ngủ đó sao!
– Tôi… tôi, đã bảo tôi chỉ nghỉ một lúc thôi mà.
– Vậy, tôi có nên đi bảo chú chủ là cô ngủ một lúc không?
– Anh! Tôi không giữ được bình tĩnh, khi tự dưng bị gây phiền phức.
– Đằng nào cũng bị tôi phát hiện rồi, cô có thể dẫn tôi đi tham quan một lúc không? Tôi đi một mình, không có người hướng dẫn, mà nghe nói chú đang thử nghiệm trồng thêm cả ruộng hoa!
Nghe cũng có vẻ hợp lý, còn hơn việc anh ta nói với chủ vườn. Vậy là tôi dẫn anh ta đi thăm quan mấy luống rau gần đó, rồi đi qua các luống rau, vòng về khu vườn sau để tới khu trồng hoa. Anh nói anh tên Huy.
– Cô tên gì?
– Ánh Mai. Cứ gọi tôi là Mai.
– Cái tên đẹp quá!
– Đây là loài dạ thảo, tuy nhỏ, nhưng rất được yêu thích, sau này chúng sẽ được trưng nơi ban công đầy gió đó. Còn kia là hoa sa lem, hoa này có màu tím đặc trưng và lâu phai, chúng cần rất nhiều ánh sáng đó anh. Tôi chỉ anh rất nhều loài hoa, hệt những lời tôi học được từ hôm chú giới thiệu ruộng hoa mới cho mọi người. Huy chăm chú lắng nghe, làm tôi cũng thấy vui vui.
– Này, nhiệm vụ của cô là trồng rau sao biết nhiều loài hoa vậy?
– Bộ trồng rau thì không cần biết tới hoa sao? Chú chủ đã giới thiệu với chúng tôi đấy.
– Cô cũng nhớ rõ nhỉ?
– Đây là lời khen chăng?
– Cứ coi như vậy đi!
– Vậy đừng nói với chú chủ những gì anh vừa thấy nhé!
Anh quay sang tôi, cười một cái, ra hiệu đồng ý. Tự dưng, tôi thấy vui và nhẹ nhõm bao nhiêu. Huy có điện thoại, tôi cũng quay lại với luống rau đang trồng dở của mình, có niềm vui cứ nhân lên khe khẽ. Hình như tim tôi vừa hẫng một nhịp!
Bữa tối, mọi người xôn xao vì cháu trai của chú chủ trang trại mới đi học xa về.
Tôi chết đứng. Vậy có thể tôi sẽ bị cho thôi việc, vì cái tội dám ngủ giữa giờ làm và dẫn người lạ đi tham quan vườn hoa lắm chứ? Ôi. Nếu Huy nói với chú chủ thì sao? Đêm đó,tôi không sao ngủ được. Tôi mò mẫm ra vườn cải từ sớm, mong là sẽ trồng được nhều hơn bù vào thời gian hôm qua tôi đã dẫn Huy đi lòng vòng.
– Này Mai.
– Tôi, tôi!!!
– Tôi có nói gì với chú đâu. Sao em phải lo lắng thế?
Em xem này tôi về cũng phải làm mà. Tôi nhìn bộ đồ làm vườn mới của Huy, cũng bật cười.
– Để anh trồng cải cùng em nhé, làm một mình buồn mà!
Tôi quen anh như vậy đấy, thời gian được nghỉ, anh về phụ giúp chú và coi như dành thời gian nghỉ ngơi. Tôi cũng giống mọi người ở đây, rất quý Huy. Song có lẽ, tôi quý Huy hơn cả, vì anh đã không nói ra sự việc ngày hôm đó, vì nụ cười thật tươi những lúc trồng rau cùng tôi. Tôi cảm nhận được, nụ cười ấy dành cho mình, ấm áp biết bao nhiêu. Và vì rất nhiều điều sau này, anh luôn ở bên cạnh, giúp đỡ tôi.
– Em có dự định sau này sẽ đi học tiếp chứ?
– Vâng, nhưng em sẽ ở đây ít nhất 3 năm nữa, khi nào chú có đợt cho công nhân nghỉ đi học thêm.
– Uhm, em thích học gì?
– Em muốn học du lịch, để có thể làm hướng dẫn viên, như ngày đầu tiên anh tới đây vậy.
Huy cười, nắng chiếu qua vai anh lấp lánh.
– Thật không? Nhưng anh chỉ muốn em làm hướng dẫn viên cho mình anh thôi!
Trời có nắng, nhưng thực ra không tới nỗi gay gắt, mà sao mặt tôi nóng bừng lên, đỏ lựng.
– Cà chua vụ này chín sớm quá phải không Mai?
– Em, em!
– Còn anh, sẽ làm người trồng cải giúp em được không Mai?
– Nhưng cải năm sau mới trồng tiếp mà anh!
– Uh, thì năm sau anh lại về cùng em! Huy ngồi lại gần tôi, tôi có thể tấy rõ tim mình đập loạn xạ. Anh quàng tay qua vai tôi, chỉ về phía cánh đồng trước mặt, năm sau, anh bảo chú làm đất sớm rồi trồng cả ruộng cải phía trước, nhé!
Để mình tựa vào vai anh, tôi thì thầm: Em sẽ đợi anh!
Ngày Huy đi, tôi không ra tiễn, chỉ cặm cụi bên luống rau mới, tôi mong, ngày anh về sẽ thấy những luống rau xanh tốt trải khắp cánh đồng này. Màu xanh bình yên, như tình cảm tôi dành cho anh vậy.
Mùa cải năm sau
Hôm nay, người ta lại tới và lấy đi 1 xe lớn đầy rau xanh. Những loại rau này sẽ được bán đi các cửa hàng, khu chợ trong thành phố, phục vụ những bữa ăn ngon cho gia đình. Tôi cầu mong, chúng sẽ mang lại những niềm vui tuyệt vời. Như Huy từng bảo: “Vì tình yêu vốn là thứ không dễ tìm, nên hãy kiên nhẫn với tình yêu của mình theo cách mà bạn hạnh phúc nhất…” và tôi thực sự hạnh phúc với những mầm xanh bé xíu này.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn một chút. Cái lạnh đã bắt đầu len lỏi qua lớp áo khi tôi ra đồng sớm tưới rau, nhặt cỏ, nhưng có hề gì, vì ngày tôi được gặp anh thật gần. Tôi cũng đã nói chuyện với ba nhiều hơn một chút, cuộc gọi gần đây nhất, ba bảo dì nhắn tôi về thăm nhà. Tôi mỉm cười nhẹ, nhìn ra ngoài khu vườn rau còn đang say ngủ, dù gì, buồn mãi cũng sẽ hết thôi mà.
– Anh lại về trồng cải cùng em này. Huy thì thầm ngồi xuống cạnh tôi, năm nay, đúng là chú đã cho thêm một khoảnh đất mới dành để trồng cải. Huy cầm tay tôi, siết nhẹ, ngoài kia chỉ vài hôm nữa thôi, luống rau mới của tôi cũng sẽ được trồng, rồi chúng lớn, và được mang đi, khắp cả thành phố này.
Những luống rau mà tôi đã hy vọng thật nhiều cho những điều tốt đẹp, như bữa cơm chiều nay tôi nấu và ăn cùng Huy vậy!

Comments