Truyện ngắn hay: cậu bạn của tôi

Truyện ngắn hay: cậu bạn của tôi, truyện tình yêu ngắn chọn lọc hay nhất...
Giờ cậu có đang nghĩ về tớ không?………..
Tiếng nhạc da diết của bài nhạc không lời You Raise Me Up vang lên, tớ ngồi đấy,
nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ đầy nước mưa. Lại là một ngày mưa nữa rồi cậu ạ.
Không biết tớ đã ước bao nhiêu lần cho trời đổ mưa để được ngồi lại lớp vào giờ ra
chơi thay vì phải bước xuống cái sân rộng đông đúc đầy nắng kia, cứ khi người khác
bảo hôm nay là một ngày nắng đẹp thì tớ lại thấy khó chịu.
Tớ, một con bé đã từng ngu ngơ, khù khờ, vui tươi biết bao vì ảnh hưởng của gia đình mà không còn năng động như trước nữa, hằng ngày chỉ biết cắm đầu đi học rồi lại về nhà, chui rúc trong căn phòng nhỏ bé một mình và chẳng còn thiết nói chuyện với ai nữa. Tớ luôn nhìn thế giới ngoài kia bằng một con mắt xám xịt, có lẽ cũng vì thế mà tớ thích mưa, những lúc đó, bầu trời như thể một tấm màn đen khổng lồ, và rồi nó sẽ gội rửa mọi thứ thật sạch ….
Thế rồi, tớ cứ chìm đắm trong cái tư tưởng mục nát ấy, cho đến khi gặp cậu. Đó có lẽ là một ngày chói chang hay người ta còn gọi là nắng đẹp, giữa cái không khí oi bức củagiờ vào lớp, cậu xuất hiện trước mặt tớ. Tớ vốn chẳng để ý rằng, lớp học “thân yêu” của mình đã có thêm thành viên mới, việc cậu muốn ngồi cạnh tớ không hềchiếm được sự đồng ý của tập thể lớp, không biết là vì đây là bàn cuối lớp hay vì người ngồi gần cậu là mình nhỉ?
Mặc kệ nụ cười làm quen ngây ngô đang hướng về phía tớ, tớ bỏ mặc cậu tiếp tục việc nhìn chằm chằm vào sách, chỉ mong không dính vào rắc rối.
Thoăn thoắt đã 2 tuần trôi qua, và cái bàn cuối lớp vẫn yên bình, trừ việc đám bạn cùng lớp cứ kéo đến hỏi chuyện về cậu, cũng bởi lẽ cậu quá dễ thương thì phải, làn da trắng nhưng có vẻ hơi xanh xao, thân hình mỏng manh chẳng khác gì một cô……thiếu nữ cả! Tớ đã nói nguyên văn như thế khi cậu vắng mặt, cùng với suy nghĩ cậu chỉ là một tên con trai yếu đuối cho đến khi lần đầu tớ liếc sang nhìn cậu, tớ đã ngay lập tức đụng phải hàng lông mi dài cùng đôi mắt màu sẫm đang “ngấu nghiến” nhìn tớ, tay cậu nắm chặt áo khoác của tớ. Lúc đó vừa hơi xấu hổ, vừa tức giận tớ đã nắm lấy tay cậu giật ra, nhưng chưa kịp thì không biết vì sao cả người cậu đổ gục về phía tớ, nhớ lại mấy cuốn Manga mà tớ hay đọc hồi đó, bất giác tớ dụi mặt vào tóc cậu, nó ấm quá, mà không, là nóng thì đúng hơn thường thì phải cómùi thơm thoang thoảng chứ sao lại nóng như vậy nhỉ?
Tớ chột dạ nghĩ, phải vài giây sau, tớ mới định thần phát hiện cậu bị sốt, ôi trời, cả lớp đều nháo nhào lên khi thấy cậu gần như ngất xỉu, rồi cậu được dìu xuống phòng y tế.
“Xin lỗi việc hồi nãy nhé…” Giọng nói yếu ớt phát ra khi tớ mang cặp đến cho cậu.
“…..”
“Tóc tớ có thơm không thế?” Lại một câu nữa phát ra.
“Ý gì thế này?” Tớ bối rối đáp lại, trong đầu nhớ tới cái lúc hành động như một đứa “thiếu muối” đó.
“Lúc tớ đổ vào người cậu, cậu đã dụi dụi vào tóc tớ đúng không?”
Đằng sau tấm màn, tớ nghe thấy giọng cười của cậu. Điệu cười đó đã trêu tức tớ, tớ nhanh chóng vén màn bước vào, ném cho cậu cái nhìn “lựu đạn” ,và cũng nhờ hôm đó mà tớ và cậu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cả hai không biết từ bao giờ đã trở thành bạn thân, càng chơi với cậu, tớ càng được kéo ra khỏivũng lầy đen tối, mỗi lần nhìn vào đôi mắt màu sẫm của cậu, lòng tớ lại nhói lên một cảm giác khó tả. Tớ trở nên vui tươi hơn, năng động và lém lỉnh hơn trước,cậu cũng cười nói với tớ nhiều hơn và mọi việc gần như hoàn hảo khi tớ phát hiện cậu và tớ cùng học một lớp dạy đàn.
“Cậu cũng học ở đây sao?”
“Bộ chỉ con trai mấy cậu mới được học ở đây à?”
Cậu không nói gì, chỉ cười rồi ngoắc tay kêu tớ lại gần….
Đã 2 năm trôi qua, mọi thứ vẫn như thế, những ngày cùng nhau vui đùa đến trường, những buổi chiều lang thang đi chơi cùng nhau và cả những mùa hè với sắc phượng đỏ rực, hai đứa cùng nhau học đàn, nói là học cũng không phải, bởi tớ chỉ quen đến xem học viên chơi đàn mà thôi. Đã có lúc cậuhỏi:
“Sao cậu không thử chơi một lần?”
“Tớ không muốn, lỡ chơi dở thì sao, nhìn người khácchơi thích hơn nhiều, với lại lúc cậu chơi đàn nhìn rất vui, tớ muốn nhìn hoài, he he.”
Cậu kéo tớ lại gần “ Khỏi nhìn, tớ sẽ còn trông vui hơn nếu cậu chơi cùng, chắc cậu sẽ không thể bỏ mặc khoẳng khắc vui vẻ nhất củacậu bạn mình đâu nhỉ?”
Cậu cười ranh mãnh.
Lúc đó, tớ đã bất giác đỏ mặt, trong tớ, cảm giác gì đó đang ngày càng lớn hơn, ngay khi tớ vừa nhận ra thì nó đã vượt ngoài tầm kiểmsoát, lần đầu tiên tớ phải công nhân điều mà mình không muốn chút nào.
Tớ thật sự thích cậu!
Hôm ấy, sinh nhật cậu tớ đã làm một món quá tuyệt vời, à không, phải là trên cả tuyệt vời mới đúng, bởi trong món quà đó, có kèm một tấm thiệp đặc biệt cơ mà.
Cổng nhà cậu mở to đón khách, cuối buổi, tớ ngồi nói chuyệnvới gia đình cậu một cách hăng say, ít nhất là cho đến khi…
“Này, cháu biết chuyện nhóc nhà bác sẽ ra nước ngoài chưa?”
“Dạ????” Tớ ngạc nhiên hỏi
“Trời, thằng này nó dấu bạn nó kĩ thế, bà nó ở bên ấy một mình buồn chán nên kêu nhà bác dọn qua đó luôn, hôm đó cháu ra sân bay đượckhông? Có cháu tạm biệt thằng bé nó đỡ buồn.”
“…..”
“Nè, cái hộp này là quà của cậu đúng không vậy?” Cậu bước vào, gương mặt hí hửng.
“Ừ, là nó đấy!” tớ trả lời sau một phút sững sờ.
“Cháu chào cả nhà, hôm nay cháu có việc bận, cháu xin lỗi nhưng chắc cháu sẽ không ra tạm biệt được mọi người đừng chờ cháu nha”
Tớ nói, miệng cười tươi hết cỡ rồi phóng ra ngoài.
Từ hôm ấy, tớ không còn gặp cậu nữa, tớ nghỉ học, mặc cho những tin nhắn, những cuộc gọi hay cậu tìm đến tận nhà, tớ vẫn ngồi im trong phòng cho đến ngày cậu đi. Tớ trở về cuộc sống thường nhật, cuộc sống lúc cậu chưa tới, trừ việc tớ dậy sớm hơn, tớ ra ngoài nhiều hơn, giúp đỡ người khác nhiều hơn, và không nhớ từ lúc nào tớ không còn mong chờ những con mưa lạnh ngắt nữa. Lòng tớ quặn thắt, lần đầu tớ cảm nhận được, điều gì đó đau đớn đến vậy, đến nỗi không thể khóc thành tiếng, tớ chỉ bật cười, chơi với cậu mà tớ đã quên mất cần phải tìm hiểu về người bạn của mình, tớ ngu ngốc quá phải không? Những ngày sau đó tớ luôn nổi giận vô cớ, tớ bực bội với những điều liên quan đến cậu, tự nhủ bản thân hãy bỏ hết những kỷ niệm vào cái xó nào đó và sốngnhư bình thường đi, nhưng tớ không làm được, tớ nhớ, nhớ lúc còn cậu ở đây, phảichi hôm đó tớ đến tạm biệt cậu, dù một lần nhưng ít nhất…..ít nhất có lẽ mắt cậu vẫn sẽ hướng về phía tớ.
“Này, hôm nay đi chơi không?”
“Không, tớ phải đi học đàn, hôm sau nhé” Tớ cúi đầu “tạ”lỗi nhỏ bạn.
Hôm nay, ngày 28 tháng 5
Buổi chiều trời lại mưa như trút nước, từ ngày ấy, tớ đã luôn cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Mùa hè lại đến rồi, hôm nay tớ đến lớp học đàn, cây đàn ngày nào đối với tớ sao vẫn còn to lớn quá, tớ vẫn luôn giữ thói quen chừa lại một nửa chỗ ngồi, tớ của ngày hôm nay không đến để xem nữa mà là để đàn cậu ạ, để tận hưởng cảm giác được lướt trên các phím đàn mà cậu từng đánh. Những bản nhạc cậu chơi không hoàn hảo nhưng lại làm đọng trong tâm trí của tớ một niềm hạnh phúc khó tả.
“A! Chào em, lâu quá không gặp, em lớn phết rồi đó nha”
“Em chào chị, hôm nay em đến đang ký học lại.”
“Vậy em ra đằng sau lấy tờ giấy đăng ký giúp chị nha.”
Tớ vén tấm màn xanh lên và bước vào….

Bạn…có bao giờ tin vào phép màu chưa?
Tôi không phải là người hay tin vào truyện cổ tích…
Nhưng ít nhất tôi tin rằng, giữa vô vàn ngườitrong thế giới ngoài kia…..
Cậu ấy là phép màu của riêng tôi……

Ngày hôm đó, đằng sau tấm màn ấy, cậu đã xuất hiện như một giấc mơ ngoài đời thực. Dùng đôi mắt màu sẫm nhìn tớ rồi mỉm cười mà nói:
“Chào mừng cậu, Diên Vỹ.”

Comments