Truyện ngắn hay: Nguyện ước cúc họa mi

Tình yêu thầm lặng cũng là tình yêu. Nó bền bỉ như đồng cúc họa mi kia luôn hướng đến ánh nắng, kể cả khi nắng xem loài cúc trắng xinh đẹp chân thành này chỉ vô hình như hoa cúc dại...

Chiều vàng nâu ven bờ đê lặng gió, người ta thấy đồng hoa cúc rung rung. Hai đứa trẻ bé xíu lem nhem hồ hởi chui ra từ một khóm nhỏ trên đồng hoa rung rinh đó, tay ôm đầy những bó hoa dại li ti trắng như thiên sứ đồng quê líu ríu trốn trong những chùm mây.

Chạy thật nhanh về phía trảng cỏ trống, cô bé 6 tuổi ngã nhào. Hoa trắng rải vương vãi dưới chân và tiếng bé gái òa khóc. Cậu bé lên 10 bối rối bế em ngồi thẳng dậy. Dỗ thế nào cô bé cũng không nín, Nguyên lặng lẽ bứt từng bông hoa xếp quanh nơi cô bé con đang ngồi. Một bông hai bông,... Daisy vẫn khóc tức tưởi vì đau. Một vòng hoa tròn dần loang rộng quanh chấm tím bé nhỏ trên trảng cỏ, Daisy thôi khóc tò mò nhìn người bạn lớn hơn mình chăm chú tỉ mẩn rải những bông cúc dại. Khi Nguyên quay trở lại trước mặt cô, nụ cười rạng rỡ đã nở trên gương mặt lai xinh xắn của Daisy. 

Khi còn ánh mặt trời, hoa cúc dại sẽ luôn cười. Những bông hoa này chỉ buồn khi trời tối.

Hai đứa trẻ hàng xóm líu ríu những câu chuyện không đầu cuối trên đường về. Trời tối sụp, trước cửa nhà sáng ánh đèn vàng vọt, chúng tạm biệt nhau. Ngó xuống bó cúc dại đang ôm trên tay, Daisy bỗng nhiên òa khóc và nhìn xuống đầu gối chân rớm máu. Hoảng hốt nhìn bó hoa cúc ủ rũ ỉu xìu, đứa bé trai biết mình đã dỗ dành dở tệ. Dỗ dành bất lực, Nguyên bỗng bỏ chạy khỏi lối vào và ào vào bóng tối quanh khu nhà. Daisy nín thở nghe thấy tiếng va chạm và tiếng ai rên khẽ. Lúc sau, Nguyên xuất hiện trước mắt cô với một chân khập khiễng và nụ cười toe toét. “Daisy không phải chịu đau một mình, anh Nguyên cũng té ngã rách gối”. Cô bé tóc quăn lòa xòa tròn đôi mắt vàng nâu trong vắt nhìn Nguyên. Khóe miệng bướng bỉnh hình vành trăng ngược nở nụ cười xinh trong ánh đèn vàng. 
***

Chiều vàng nâu ven bờ đê lộng gió, người ta thấy đồng hoa cúc rung rung. Daisy ngồi lặng im cạnh người anh - người bạn ấu thơ suốt mười bốn năm trên trảng cỏ. Nguyên nằm dài lặng ngắm bầu trời. Daisy trầm ngâm nhìn về phía những khóm cúc trắng ven sông. Tiếng con trai mười tám cất lên làm cô đứt mạch tâm sự.

-Tình yêu với em là gì cô bé? Anh Nguyên hình như đã biết yêu..

Không ai nói gì, hai người bất động bên nhau. Người ta chỉ thấy đồng hoa cúc rung rinh và mái tóc màu hạt dẻ xoăn tít của cô bé bồng bềnh trong gió. Đôi mắt vàng nâu mơ màng thừa hưởng từ dòng máu lai Âu Á của Daisy thoáng gợn một màng nước mờ nhưng không hề bối rối, cô chỉ tiếp tục nhìn xa xăm trong im lặng.

-Cô ấy nhỏ tuổi hơn anh và có khóe miệng bướng bỉnh như vành trăng ngược.

Cả triền đê lặng gió. Đôi mắt sâu hun hút thôi mơ màng. Người ta thấy đồng cúc xốn xang trong đáy mắt Daisy. Cô nghiêng đầu nhìn sang phía Bảo Nguyên, thấy anh như đang chìm trong thế giới  của riêng mình, say mê, ao ước và đầy hạnh phúc. 

Cả triền đê lặng gió. Đôi mắt anh mơ màng. Cô thấy đồng cúc xốn xang trong đáy mắt Nguyên. Cô bé mới lớn bỗng có một thôi thúc mãnh liệt được đặt cánh môi ương bướng của mình lên đôi môi cương nghị đang hé và sống mũi thẳng căng kia. Nhưng cô còn chưa kịp làm theo, Nguyên đã quay sang phía Daisy, có điều ánh mắt giống như con chiên ngoan đạo kia lửng lơ ở tít điểm trời nào:

-Đan Lê là một cô gái rất đặc biệt. Anh chưa từng tiếp xúc mà chỉ ngắm cô ấy từ xa… Cô ấy có người thương nhưng chẳng quan trọng, chỉ cần ngày ngày được thấy cô bé ấy cười. Tình yêu thầm lặng cũng là tình yêu, bền bỉ như đồng cúc họa mi kia luôn hướng đến ánh nắng, kể cả khi nắng xem loài cúc trắng xinh đẹp chân thành này chỉ như hoa cúc dại... 

Người ta thấy cô bé tóc xoăn vụt chạy về phía những ngôi nhà và cậu trai vội vã đuổi theo. Đồng hoa cúc lao xao trong trời chiều. Daisy ngã nhào và cô bé òa khóc như đứa trẻ váy tím tóc xoăn lên 10 năm ấy. Nguyên cõng cô về trước cửa nhà. Daisy bé bỏng đã nín rồi, cô gối đầu lên vai Nguyên, giọng nói chậm chạp và vỡ vụn: 

-Tình yêu thầm lặng nhưng không thể cứ mãi mãi thầm lặng. Tình yêu là phải ở bên cạnh và chia sẻ mỗi ngày. Anh Nguyên, nếu là em, em sẽ chỉ yêu thương một người không để em lẻ loi mà cùng em trải qua mọi vết thương, kể cả vết thương bé nhỏ nơi đầu gối. 

Nguyên đi chậm lại, một điều gì đó bừng tỉnh trong đầu khiến anh chẳng nhận thấy sau câu nói đầy ẩn ý ấy, vòng tay bé nhỏ ôm cổ anh cũng siết chặt thêm…

***
Hà Nội, một sớm đầu đông hiu hiu nắng. Chợ hoa, người ta ngẩn ngơ trông theo bóng cô gái lai Âu Á có nước da nâu. Đôi mắt cô gái màu nâu vàng, lãng đãng, mơ màng và trong veo ngọt ngào như mật ong mới cất. Chiếc áo khoác leo lắt hở trần một bên vai nâu sậm mỏng manh và mái tóc quăn dài màu hạt dẻ xõa tung trên vai còn lại. Chẳng để ý những ánh mắt bị hút chặt vào mình, Daisy hai mươi tuổi tựa đầu vào bó cúc họa mi vừa mua từ chợ hoa ngày Chủ nhật. Cô nâng niu cưng nựng bó hoa xinh xắn như đứa trẻ ôm ấp búp bê. Cô nhắm nghiền mắt say đắm và mộng mơ bên loài hoa yêu thích. 

Cúc họa mi gắn bó sâu đậm với tuổi thơ Daisy và cả những ký ức bên Bảo Nguyên. Cô và anh cùng lớn lên bên nhau từ một làng quê nhỏ. Anh hơn cô bốn tuổi, là hàng xóm, là anh trai, là người cưng chiều bảo vệ cô suốt những ngày thơ bé. Cô và anh ở bên nhau tự nhiên và vô tư như việc hoa cúc dại mọc thành đồng trên triền đê ven sông. Tự nhiên vô tư đến nỗi anh chẳng bao giờ nhận ra Daisy đã trở thành một cô gái trưởng thành xinh đẹp đến nhường nào. Tự nhiên như việc Daisy yêu mến anh từ năm cô lên 6. Cho nên anh được quyền vô tư không thèm biết tình cảm đó theo thời gian chẳng còn đơn giản như tình cảm của hai đứa trẻ hàng xóm lớn lên bên nhau năm ấy.

Daisy - cúc họa mi. Daisy - đồng hoa dại ấu thơ. Daisy - tình yêu thầm lặng…

Hai mươi năm trôi qua, Daisy trở thành cô sinh viên Kiến trúc và anh cũng đã có một công việc ổn định ở Thủ đô. Anh và cô vẫn là những người bạn thân thiết, cùng nhau làm việc, cùng nhau chơi đùa và chia sẻ những khoảnh khắc mệt mỏi. Duy chỉ có điều Daisy không được “độc quyền” chiếm lĩnh anh và mè nheo suốt cả ngày nữa, vì bên Nguyên giờ đây đã có chị Đan Lê với địa vị một người bạn gái xinh đẹp, học thức, tài giỏi, chu đáo, đảm đang. Nguyên từng nói, nếu ngày đó không có câu nói của Daisy, có lẽ giờ này anh vẫn hài lòng với đóa cúc họa mi trong tim mà làm kẻ thầm lặng ấp ôm bóng hình một người con gái. Mỗi khi anh cảm ơn và xoa đầu cô, Daisy đều mỉm cười rạng rỡ chẳng để lộ một gợn buồn.

Chị Đan Lê coi Daisy như em gái ngoan. Chị hay hẹn cô đi dạo, tâm sự về Nguyên và nghe cô kể những câu chuyện thơ bé về anh như sáng nay vậy.

-Anh Nguyên thích nhất là hoa cúc họa mi: nhị vàng xanh, cánh trắng li ti tinh khiết và đẹp nao lòng. Ở nơi em và anh ấy lớn lên, đó chỉ là một loài hoa dại, nhưng ở Hà Nội người ta trồng, chăm sóc và nâng niu cúc họa mi đầy trân quý.

Đan Lê tròn mắt ngắm Daisy. Khuôn mặt hút hồn ấy nhoẻn miệng cười nhưng thần thái đôi mắt như vương đến đồng hoa dại năm nào, ve vuốt những cánh hoa trắng, cô tiếp lời:

-Cúc họa mi dẻo dai, sức sống mãnh liệt. Loài hoa này kỳ lạ, chỉ tươi tắn khi có ánh mặt trời. Đêm xuống cánh hoa buồn bã cụp lại. Có lẽ vì thế mà người ta bảo đây là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng: cô đơn và buồn bã khi đêm về nhưng vẫn luôn vui tươi và trông theo bóng người yêu. Em cũng chính là một bông họa mi như thế...

-Cô bé, người em yêu rốt cuộc là người thế nào?

-Chị, là một anh chàng không biết dỗ dành con gái nhưng cam tâm tình nguyện chịu đau đớn cùng em… 

Daisy tạm biệt chị, không quên gửi theo bó hoa xinh đẹp như mây để chị mang đến cho Nguyên. Suốt mấy năm hai người họ ở bên nhau, Daisy luôn là người giúp chị chọn cho anh những bó hoa tinh sương hoàn mĩ nhất. Trước khi đi, Đan Lê nháy mắt với Daisy:

-Em gái, tình yêu thầm lặng nhưng không thể cứ mãi mãi thầm lặng. Tình yêu là ở bên cạnh nhau và chia sẻ mỗi ngày. Nếu ngày đó Bảo Nguyên không dũng cảm bắt chuyện và theo đuổi chị, có lẽ anh chị sẽ chẳng có ngày hôm nay. Chị sẽ yêu thương anh ấy đến hết cuộc đời mình. Và em cũng xứng đáng được chàng trai của em yêu thương nhé em gái..

Daisy nghiêng đầu nhìn cô gái ngập tràn trong hạnh phúc đang tươi cười hiền hậu trước mắt mình. Hai khóe môi ương bướng hình vành trăng ngược đều đang nở nụ cười. Chị Đan Lê ôm bó hoa đi xa dần, nhưng một nhành cúc họa mi đẹp một cách buồn bã vẫn ngây ra trong nắng đầu đông.

“Chị, em đã thử nói ra nỗi lòng sâu kín của mình. Nhưng duyên số khiến cho em mãi mãi chỉ vô hình như hoa cúc dại chẳng níu nổi ánh nắng. Em tự hỏi nguyện ước của cúc họa mi là gì? Là một ngày thổ lộ tình cảm và nhận lấy yêu thương, hay dũng cảm từ bỏ mối tình vô vọng dù khi ngày lên, hoa vẫn trông theo nắng?”

***
Daisy xuất hiện trước cửa nhà Nguyên. Chiếc mũ cói xinh đẹp phủ lên mái tóc nâu xoăn hoang dại khiến nó trở nên thật dễ thương. Giỏ bánh mỳ mới nướng thơm phức trên một tay cô gái và tay kia cô ôm đầy một bó cúc đầu đông. Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt  nàng thiên thần có đôi mắt màu vàng nâu như mật. 

Daisy sẽ đi xa, về với nơi cha cô sinh ra ở nửa bên kia Trái Đất. Cô chọn một ngày đã xong xuôi thủ tục lẫn hành lý, cô chọn bộ váy xinh đẹp nhất, loài hoa cô và anh thích nhất, cô chọn tất cả những tốt lành cho ngày thổ lộ một lần nữa tình cảm đã chín của mình.

Bàn chân nhỏ của Daisy dừng lại trước cánh cửa hé mở và tiếng violin réo rắt. Qua khe cửa khép hờ, cô thấy Đan Lê tựa cằm tấu bản nhạc thật buồn. Ở một góc phòng, Bảo Nguyên lặng lẽ khoanh tay đứng ngắm người nghệ sĩ của riêng anh. Ánh mắt Nguyên yêu thương, ngưỡng mộ, thần tượng như đôi mắt ngày anh kể về Lê lần đầu tiên, ngày anh và cô mười mấy tuổi nằm dài bên nhau trên trảng cỏ.

-Sao em lại chơi bản nhạc này? - Tiếng Nguyên gặng hỏi khi nốt nhạc cuối cùng vừa tắt.

-Nó có tên “Hoa cúc dại”, nói về tình yêu thầm lặng của một cô gái với một chàng trai. Em suy nghĩ mãi về Daisy và tình yêu lặng thầm của cô bé ấy. Anh xem, mỗi lần cùng chọn hoa tặng anh, cô bé đều có chút buồn. Một chàng trai không nỡ để cô bé chịu đau một mình, tại sao lại vô tâm thờ ơ trước tình cảm chân thành đến vậy?

Đan Lê ôm lấy Nguyên dụi dụi đầu vào ngực anh. Nguyên im lặng thật dài vuốt tóc người yêu trong vô thức. Daisy thấy anh ngẩn ngơ nhìn lọ cúc họa mi bên cửa sổ. Một giây định mệnh, hai đôi mắt gặp nhau. Daisy nở nụ cười với anh, đôi mắt như có nước, như giọt mật nâu long lanh dào dạt. Cô bỏ chạy thật nhanh. Khóc mà cười, Daisy biết ước nguyện thổ lộ của mình đã thành hiện thực. 

Suốt mấy năm sau đó, Nguyên không hề liên lạc được với Daisy.

***
Chiều vàng nâu ven bờ đê lộng gió, người ta thấy đồng hoa cúc rung rung. Một ekip chụp ảnh cưới tất bật chuẩn bị cho buổi chụp hình. Cô dâu da màu thật lộng lẫy trong bộ váy trắng. Khuôn mặt lai không trang điểm đậm nhưng vẫn toát lên sự yêu kiều cuốn hút khiến người ta nhìn mãi chẳng muốn rời. Đôi mắt màu vàng nâu và những lọn tóc tóc hạt dẻ dao động trong vạt gió cuối chiều. Cô dâu mỉm cười, khóe môi hình vành trăng ngược cong lên rạng rỡ nhưng ánh mắt cứ buồn sâu kín xa xăm. 

Trong đôi mắt màu vàng nâu, người ta thấy rung rinh những bông cúc dại cánh nhỏ li ti màu trắng thật thuần khiết. Cô dâu cười với đồng cúc họa mi, cười với chú rể, và khép đôi mắt nhằm xóa hết những vương vấn, những ký ức thầm lặng trong tâm trí mình.

Trời đất đứng lại một phần giây. Hình ảnh cô dâu ngồi giữa vòng tròn hoa cúc trên trảng cỏ và khép hờ đôi mắt buồn được chớp lại bởi ống kính thầm lặng từ phía xa. Bảo Nguyên tần ngần nhìn theo bóng Daisy từ cây cầu nhỏ. Sông lặng, mắt khô, chỉ có những bông hoa rung rung mà sao nỗi buồn như loang ra trên mặt nước.
“Daisy, rốt cuộc anh cũng có thể làm cúc họa mi thầm lặng vì em ít nhất một lần…”

Comments