Truyện ngắn hay: Khóc thầm trên vai

Là con gái, đừng yêu ai đó quá nhiều, đừng hy vọng quá nhiều. Và… đừng chờ đợi người tình quá lâu.**
Phương Anh Bùi
Anh trở về từ Moskva. Moskva lấy trộm anh của cô trong sáu năm trời.
Sáu năm đằng đẵng.
Sáu năm không anh đời cơ hồ nhạt thếch.
Cô từng rủa cái xứ ấy trong những đêmxa anh không tài nào chợp mắt hay lúc ngồi thẩn nhìn mấy đứa tình nhân hôn nhau mặn nồng. Trong khi cô còn chưa kịp nhấm được môi anh vị gì, thì anh bỏcô chọn Moskva du học. Đời oái oăm thế đấy. Sáu năm biền biệt, lần này anh về cô quyết sẽ hôn anh thật lâu. Bất chấp môi chạm môi kiểu gì, phải thật lâu mới đủ.
Con gái, nhớ nhiều ắt sẽ khổ dù có được yêu thương cỡ nào. Cô chùn chân vào đôi dép lê xanh dương, đi qua, đi lại trên nền gạch lắm bụi, đợi chờ tiếng thông báo chuyến bay từ Moskva đến,dài mỏi cổ. Anh bảo 9 giờ hãy ra đón nhưng mà nỗi nhớ tha thiết kéo cô ra đây từ lúc 7 giờ sáng. “Bắt bản thân không mong ngóng còn khổ hơn là chờ đợi thế này” – cô bặm môi, tự nhủ mìnhnhư thế.
15 phút đỏng đảnh trôi qua, cô ghì mặt xuống đất, kéo chiếc mũ vành tròn thụpxuống mặt, chán chường và thở dài… Cô muốn chạy ngay đến đập bàn cô soát vé và hét toáng lên “nhanh trả anh lại cho cô”, chứ không phải ngồi lì ởđây mà đong đưa, an nhàn như vậy. Ngực cô cồn cào khó thở khi liếc thấy kim phút vừa nhích đến số 11, còn kim giờ, tất nhiên vẫn ở lì ở vị trí sát 8. Nhưng, thời gian cứ tỉ lệ thuận với nỗi nhớ của cô, nó kéo dài như cả chục năm
Nốc ngụm nước lọc, cô để trí nhớ chạy vào chốn lãng đãng. Kí ức về nguyên vẹn và rõ ràng…
Những sáng tháng 7, khi trời chưa đổ nắng hè vàng ươm trên vai, cô và anh hì hục chạy thể dục ngoài biển. Khi ấy, chiếc quần dù đen thui, dài đến mắt cá của cô là nơi cư ngụ an toàn của cát, vì cô thích duỗi người, gối đầu trên chân anh và nằm dài trên bãi biển. Chốc chốclại lật mình, úp tai vào cát nghe tiếng sóng rì rào sống động. Những cơn sóng lăn tăn chạy vào bờ rồi rút đi êm ả dướinhững đợt sóng mới vội vã như cây thay lá, trời đổi mùa.Anh từng nói sóng giống cô, chỉ thích ồn ào trước những thứ mình thích rồi nhanh chóng im lặngvì chán ngấy.
Ngày ấy, anh với cô đang ở lừng chừng tuổi học trò, vẫn còn con nít chán nên những cảm giác đặc biệt khó lòng phát hiện được. Thứ cảm giác hai đứa có chỉ đơn thuần là nếu không được đi học chung, chơi chung và hét tướng vào mặt nhau khi tức giận thì thấy thiêu thiếu cái gì đó. Giống như quên uống thuốc lúc đau vậy. Chỉ đến khi vào đại học, anh mới biết nổi đóa vì cái quàng tay vô tư cô giành cho đứa con trai khác trong lớp.Rồi cô vờ chọc anh, anh giận dữ đến đỏ mặt, tía tai anh làm cô thoáng chột dạ, vội quàng tay qua vai anh, lẩm bẩm: “thì tao cũng luôn làm vậy với mày thôi”.
Bỗng anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: “tao muốn nắm tay mày”.
Cô cười xuề xòa nắm tay anh, phồng má nguýt: “thế này được chưa, mày lắm chuyện quá!”.
Và rồi tay anh thôi nắm chặt, mở ra dịu dàng trong lòng bàn tay cô. Ít giấy sau đó, anh nheo nheo mắt, thở dài: “tao cũng muốn ôm mày nữa”.
Nói là làm liền, anh tháo tay cô ra, vòng tay ôm cô thật chặt. Cô nghe tim anh đánh ứ hự vào thành ngực và… nhanh thôi, cô cũng nghe tim mình phản ứng hệt vậy. Cô tĩnh mình trong lòng anh. Lần đầu tiên, khoảng cách giữa anh và cô không thể đo được bằng bất cứ thứ nguyên nào, dù nhỏ đến đâu. Mọi vật trước mắt cô bỗng chốc được phủ thứ ánh nhủ hồng rực rỡ. Cô nghe gió thổi qua taiphơi phới, mát lành và sẹ sẹ gieo rắc những tiếng leng keng hạnh phúc.
Đột ngột, anh riết mạnh cánh tay, thì thầm vào tai cô: “anh còn muốn hôn em nữa”.
Nhưng khi thấy cái run mình mạnh của cô, anh bất đắc thả cô ra, quẹt mũi, nherăng cười:“đấy, đã đóng dấu, cấm mọi hành vi thân mật với đứa khác”.
Từ ngày ấy, thế giới của cô dù gần gũi cũng trở nên lung linh và ấm áp. Tình yêu kì lạ thật đấy!
Blog Radio 294: Khóc thầm trên vai
Kí ức dắt lửng cô vào giấc ngủ…Trong vô thức, lưng cô đổ dài xuống băng ghế,đôi dép được thả rơi tự do đáp đất nhẹ nhàng, cô co chân đặt chân gọn vào trong băng ghế. Và quên đi mình đang ở trong sự chờ đợi dài dẳng.
Tháng 7, bầu trời trong vắt trong tích tắc được vẽ lên đường trắng mềm mại.Chuyến bay từ Moskva đến hạ cánh an toàn trên đường băng…
Lúc cô vừa mở mắt đã thấy mình trong một không gian trắng toát, bước chân cô nhẹ bẫng như đang đi trên hư không. Cô nghe thấy tiếng cửa mở nhưng chẳng tài nào mở nổi hàng mi đang rũ nặng xuống. Cô cố gằng giọng kêu nhưng lưỡi cô như bị nuốt vào trong, chẳng tạo thành âm tiết nào. “Chẳng lẽ mình đã ở thiên đường ư?” – não cô lo sốt vó lên. Lúc nó bất lực điều khiển thì cô nghe văng vẳng tiếng anh hét vào tai gọi cô: “Này, em thích ngủ đến bao giờ đây!!!”
Cô bật mình dậy, nhìn anh hoảng hốt: “hóa ra em chưa chết”.
Anh cười đầy lo lắng: “em vẫn bị bóng đè à?”
Anh cốc đầu cô, hét ầm lên kể khổ khi phải vừa bế cô ra taxi vừa thanh minh với mọi người anh không làm gì cô. Tiếng thét ra lửa này của anh chứng tỏanh vẫn không thay đổi gì. Phát hiện này làm cô hoài tủm tỉm cười.
Chiều lên, trời phả hơi ấm áp, cô dắt tayanh lượn quanh mấy chợ trời vì tự nhủ phải cho anh có cảm giác lại với tiếng Việt. Mà chợ là địa điểm người ta nói nhiều nhất. Cô đan tay vào tay anh, nỗi nhớ bớt bám dính lấy cô hơn. Anh dường như không quan tâm đến chuyện nỗi nhớ, miệng cứ than vãn về mấy câu chuyện tầm phào của người bán hàng và mức độ ô nhiễm ở chợ.
Trời vừa sập tối, anh không để cô dắt mũi nữa mà nhanh chóng kéo cô vào nhà hàng Pháp sang trọng. Anh thành thạo kéo ghế cho cô, chọn những món đắt tiền. Cô nhíu mày hỏi: “sao anh chơisang dữ vậy? Biết du học giàu thế ngày xưa em cũng cố gắng kiếm suất”.
Anh đan đôi bàn tay vào, cười phá lên: “thôi tiếc nuối đi, bên đó anh sống cực lắm, trước lúc về anh làm thêm nên dư dả chút”.
Cô hí hửng với sự chăm chỉ của anh và dự liệu cho tương lai chung của 2 đứa, đánh tiếng hỏi: “anh làm xong thủ tục ra trường để về nước chưa? Mà, anh nhắm được công ty nào ở Việt Nam chưa?”.
Đột nhiên anh im bặt, không khí chùng xuống rõ ràng. Cô vốn sợ cái cảm giác u ám nên đánh lãng sang câu chuyện khác: “công ty em sắp đổi giám đốc anhạ”.
“Ai vậy?” – anh gọn ghẽ hỏi.
“Thằng con trai quậy phá của ông giám đốc cũ, em ghét hắn từ hồi hắn thực tập ở công ty kia.”
Anh cắt miếng bít tết rồi ăn ngon lành, không bàn tán gì thêm. Thái độ thờ ơ của anh khiến cô đôi chút tự ái. Nếu là ngày xưa, hẳn anh sẽ rôm rả ném đá thằng con trai ấy. Nếu ngày xưa, hẳn anh sẽ đút cho cô miếng bít tết đầu tiên…
“Gã đó lúc nào cũng quàng vai em ra vẻ thân thiện lắm!” – cô hậm hực, trêu anh.
Quả thật, anh ngẩng mặt lên nhưng mặt anh chẳng giống xưa. Lời nói thì càng không.
“Thế gã tỏ tình với em chưa? Em cũng đến tuổi lấy chồng rồi còn gì.”
“… ừm… thế anh đã … nhận lời ai chưa?” – cô nghe tim mình nhói lên.
“Rồi. Bọn anh định ba năm nữa sẽ c…” –vừa nói anh vừa cười mãn nguyện.
Blog Radio 294: Khóc thầm trên vai
Không để anh dứt ý, cô đứng dậy, bỏ ngang bữa tối thịnh soạn anh bày ra trước mắt, kéo đôi chân mình chạy thậtnhanh trên con đường dài tăm tắp. Cảm giác anh đã thay đổi thật khó chấpnhận được, nó khiến ngực cô ê buốt và nhức nhối. Cái đau này còn nhọc hơn cáiđau mà nỗi nhớ mang lại. Nhớ thì còn có cảm giác hạnh phúc và kí ức thì luôn ngọt ngào, còn với cái đau này thì chỉ thấy đắng ngắt, kí ức lại trở thành vết cứa sâu, hằn vào tim. Linh cảm của mộtđứa con gái dẫn dụ cô đến mấu chốt của vấn đề mau lẹ, chắc chắn anh đã yêu một đứa tóc vàng, da trắng nào đó rồi. Cô biết phải làm sao? Sáu năm tuổi trẻ cô chôn nhầm cho anh, cô có bị ngu không? Dựa vào đâu mà cô tin anh? Nghĩ lại thì chẳng có cơ sở và lời hứa nào cả. Sáu năm trước anh đi, anh có dặn cô chờ anh đâu? Nếu yêu cô thì việcquái nào sáu năm rồi anh không chịu về?
Cô cắn môi, ghìm tiếng nức nở lại. Nướcmắt lặng lẽ chảy dài trên gò má, chua chát. Tình yêu anh nhanh chóng biến thành sự thương hại cho bản thân cô. Đau quá!
Về đến nhà, cô đóng sập cửa phòng và nằm bệt ra giường. Cô phải cư xử thế nào đây? Nhưng dù cư xử thế nào thì cô cũng biết mình cũng phải quên anh. Quên cả những nỗi nhớ và kí ức. Làm thế liệu cô có tốt bụng quá không? Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ không để anh rời đi dễ dàng nhưng với cô, anh sẽ được làm điều mình thích. Bởi vì dù muốn hay không, cô cũng là người hiểu anh và mong muốn anh hạnh phúc hơn bất kì ai khác…
Những đứa vốn dĩ lúc sinh ra đã chẳng có neo rễ gì trong cuộc sống thì phải được tự do lựa chọn, để có được hạnh phúc. Từ trại trẻ mồ côi năm nào, cô luôn hiểu mình không có quyền ngăn cản một ai trong đời đi tìm nơi cư ngụ ấm áp nhất. Dù lựa chọn này có làm cô cô đơn hơn hoặc đau khổ hơn.
Phải một tuần sau cô mới đủ can đảm quay trở lại khách sạn trắng toát này, gặp lại anh. Cô nghe nhịp tim mình đã bình lặng, đôi chân không còn mệt lã đi nữa.
Cốc…cốc…
Anh mở cửa, đầu tóc rối bù như vừa vùisâu vào giấc ngủ dài.
“Em vào đi” – giọng anh bình thản.
“Em ổn chứ?” – ngay khi cô vừa ngồi xuống ghế, anh mỉm cười hỏi, vẫn bằngánh mắt lơ lửng, không điểm nhìn năm nào.
Cô nhe răng cười tươi và bắt đầu nhào nặn ra câu chuyện của mình bằng trí tưởng tượng: “thực ra thì em cũng yêu một người, vừa chia tay trước ngày anh về… ừm… em sợ anh buồn vì cái tính lăng nhăng của em nên tạm cắt thôi. Biết anh có đứa khác, em đã quyếtđịnh quay lại với người đó. Haizzz… Giờ thì hai đứa mình đều hạnh phúc rồi anhnhỉ!”.
Trong tiếng luyên thuyên của cô, có cả tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh. Cô thấy mình thật dại vì đã mừng khi nghethanh âm ấy. Như vậy, với anh, sáu năm nay có lẽ cô chỉ như một gánh nặng, không hơn, không kém. Giấu chút thất vọng vào trong, cô lặng mình ngheanh kể về đứa con gái Nga anh yêu, về việc anh đã được một công ty lớn ở Nganhận vào làm. Và về những dự định củaanh. Hiển nhiên là trong những dự định ấy không có Việt Nam, cô lại càng không. Chất giọng dìu dịu của anh trongánh tà chiều lan nhẹ vào mép cửa sổ khiến cô muốn khóc tức tưởi, muốn trở về với ngày xưa.
Blog Radio 294: Khóc thầm trên vai
Về với ngày hình bóng cô ngập tim anh.
Về với những cái quàng tay nửa bạn, nửa thích.
Về với những cái ôm dỗi hờn.
Về với những sáng, ngồi cạnh anh nhìn mặt trời nhú lên từ phương Đông…
Nhưng làm thế nào để về được đây?!
Trong lúc anh đi rót nước, cô thu mình ngồi gọn trong ô cửa sổ, tựa đầu lên mặt kính nhẵn bụi. Cô không cần thứ lạnh băng, vô tri này để tựa này, cô muốn tựa vào vai anh…
“Mai anh bay, chuyến 9 giờ. Em nhớ dẫn cậu ta đến tiễn anh nhé!” – anhđưa cốc nước về phía cô, vò vò đầu cô, nhắc nhở.
Tháng 7, những cánh phượng cuối cùng gieo mình vào gió. Phượng đã hết cháy trong hè. Một mùa vừa sắp đi qua…
Cô tiễn anh trong chiếc váy hồng tươi tắn. Khoác tay tên giám đốc quậy phá mà cô nhờ đóng vai hộ. Đế giày cô gõ cộp cộp vào nền đá sân bay tạo cảm giác cô nửa muốn đi, nửa muốn về. Thế nhưng, bước thêm vài bước, anh đã đứng trước mặt…
Anh nhìn cô an tâm, dang rộng đôi tay muốn ôm cô một cái. Có thể là cái ôm tạm biệt sau cuối.
Cô ôm anh, kê mặt trên đôi vai – cô từng nghĩ chỉ duy nhất giành cho mình, lòng chết lặng. Cô đang khóc thầm trên vai anh, anh biết không?
Tạm biệt anh.
Là con gái, đừng yêu ai đó quá nhiều, đừng hy vọng quá nhiều. Và… đừng chờ đợi người tình quá lâu.

Comments