Từ bỏ cũng là một cách yêu đấy anh à!

Gặp anh vào 1 chiều chuyển mùa, có nắng và có gió. Quen anh vì cái tật ăn vụng. Vàyêu nhau vì câu hỏi "Cậu ăn không?". Thế đấy! Tình yêu thật đơn giản đối với chúng ta! Những ngày đầu theo đuổi em anh hiền lành, có phần hơi ngốc. Khi ta yêu nhau rồi em mới nhận ra: anh là con người từng trải, có quá khứ chẳng phải bình thường như em ngộ nhận. Nhưng lúc ở bên cạnh em anh luôn nhiệt thành, thẳng thắn và thật lòng quan tâm em. Với con gái chỉ cần nhiêu đó là đủ anh à. Và cứ thế em yêu anh nhiều hơn.




Trải qua nhưng tháng ngày bỡ ngỡ của thời sinh viên, những khó khăn của cuộc sống nơi kí túc xá em càng hiểu anh nhiều hơn. Dù chuyện lớn, chuyện nhỏ chúng ta đều chia sẻ cùng nhau. Em biết đánh giá anh qua vai trò là 1 người con trong gia đình. Anh nhìn thấy em trong tư cách 1 cô gái có nhiều chàng trai theo đuổi. Gần 1 năm yêu nhau, không ít lần giận dỗi, mệt mỏi nhưng chưa bao giờ em hay anh có ý định buông tay. Nếu người kia giận người còn lại sẽ tìm mọi cách để xin lỗi. Có lẽ vì điều đó mà em hiểu ra rằng, tình yêu muốn được bền chặt và lâu dài rất cần sự tôn trọng, thấu hiểu lẫn nhau.

Em có thói quen thỉnh thoảng ngồi lặng im trên giường để nghĩ lại những kỉ niệm của đôi ta. Nhớ những lúc 2 đứa cãi nhau chí chóe vì 1 chuyện bé tí rồi 1 người sẽ cười ngoác miệng vì giành chiến thắng. Khi 2 đứa ngồi ghế đá bình luận về các cặp đôi xung quanh. Hay khi anh kể với em đủ thứ chuyện thú vị về Hà Nội. Và chúng ta đã cố chấp cho đó là hạnh phúc. Dù em hay anh đều đã biết trước kết thúc của chúng ta là chia tay.

Em, anh, cô ấy và chúng ta cần điểm dừng. Em không thể ích kỉ giữ lấy anh cho riêng mình khi em là người đến sau. Anh không muốn chia tay em vì người anh yêu là em. Còn chị ấy yêu anh và cần anh. 1 tháng cho những nghĩ suy, đau khổ và chúng ta cùng quyết định. Trả lại mọi thứ về nơi chúng thuộc về. Em lặng lẽ buông tay, bước chân khỏi vòng tròn có 3 ngôi sao nay chỉ còn 2. Chị ấy đau đớn chia tay, để anh lại 1 mình. Anh bình thản làm người cô đơn sau tất cả.

Đã có lúc em tự hỏi, sao mọi chuyện lại kết thúc như vậy? Sao anh không cố gắng níu kéo em hay chị ấy? Sau bao yêu thương tưởng chừng như không gì có thể thay thế ta lại im lặng rời xa nhau như 1 lẽ tất nhiên. Lý do cho tất cả chỉ là 1 chữ "yêu". Yêu anh nên em tôn trọng, thấu hiểu anh đủ để hiểu anh không cho mình cái quyền được lựa chọn. Yêu anh nên em chẳng muốn khiến anh đau khổ. Chị ấy yêu anh, hiểu rằng người anh yêu là em nên dù có đau đớn vẫn quyết tâm ra đi. Và anh, người đã từng yêu chị ấy và đang yêu em cũng vì 1 chữ yêu mà từ bỏ.

Trải qua nhiều cảm xúc em hiểu ra rằng "có thứ tình yêu gọi là từ bỏ.".

Comments